Rồi Ta Sẽ Lại Yêu

Chương 34: Sang nhà làm hòa

Đến buổi chiều, chuẩn bị sửa soạn với tâm thế khá vui vẻ. Vẫn chưa biết được cái tên kia đã dỗi mà cả ngày hôm nay chẳng muốn làm gì hết.

"Xong rồi, giờ mình sang thôi."

Ra đến cổng, dẫn xe và phi thẳng đến nhà Tú Nghiên. Trên đường đi đang nghĩ đến việc gì mà hôm nay không hề nhắn tin cho nàng dù chỉ một câu.

Được hơn 30 phút với tình trạng kẹt xe thì cũng đến được nhà Tú Nghiên, chỉnh chu một chút rồi ấn chuông.

"Kaine ra xem ai thế?"

Cả gia đình đang ngồi cùng xem ti vi, Tú Nghiên thì vẫn nhốt mình trong phòng nên chẳng hay biết gì hết.

"Chào cô giáo, cô đến dạy thêm cho May nhà tôi sao?"

"À dạ đúng rồi anh, có May nhà không ạ?"

"Có, mời cô vào nhà."

Cả hai đi vào trong, nàng gặp ông bà Triệu có chút áp lực. Cố gắng không tạo ra điều gì nghi ngờ cho hai ông bà, bà Triệu thấy nàng đi vào liền cười nói vui vẻ.

"Cô là cô giáo của bé May nhà tôi đúng không?"

"Dạ đúng rồi."

"Tôi cứ nghe Kaine kể về cô suốt, sang đây dạy cho em nó. Được điểm như thế này rất cảm ơn cô luôn."

"Dạ! Đó chỉ là trách nhiệm của nghề giáo của con thôi ạ."

"Con bé trên phòng ấy, cô cứ lên đi."

"Dạ, vậy con xin phép cả nhà ạ."

Bà Triệu có vẻ thích cách nói chuyện và với gương mặt xinh đẹp ấy đủ để ghi điểm với bà rồi.

"Cô giáo gì mà xinh lại còn trẻ nữa."

Kaine nghĩ thầm trong bụng như vậy con gái nhà này mới mê ấy chứ.

Giai Kỳ được cho phép nên nàng nhanh chóng đi lên phòng, đến phòng gõ cửa.

"Mẹ hả mẹ?"

"Là tôi này!"

Nghe được giọng quen thuộc liền có chút tức giận không thèm ra mở cửa.

"Cô đến đây làm gì?"

"Mở cửa đi, tôi sang dạy học cho em."

"Hôm nay không có hẹn, cô về đi."

Giai Kỳ có chút khó hiểu, sao tự dưng lại thái độ kì vậy. Như vậy, nàng càng phải làm rõ chuyện hơn.

Thấy Giai Kỳ đứng đó khá lâu, bà Triệu vô tình lên phòng liền thấy nàng vẫn còn đứng đó.

"Cô giáo! Con bé chưa mở cửa cho cô hả?"

"Dạ chưa."

Bà tiến đến gõ cửa có chút mạnh tay.

"Mở cửa cho cô giáo đi May! Nay sao bướng vậy, cô sang dạy mà."

Nghe tiếng bà Triệu nên thôi, dù sao mở cửa cho nàng vào để có không gian riêng tư. Vội vàng đi ra mở cửa với gương mặt không có chút nào vui.

"Cô vào đi cô giáo, con bé mà lì quá thì báo với tôi."

"Dạ."

Bà đi ra để lại không gian cho hai người, Tú Nghiên đi đến khóa chốt cửa rồi lên giường nằm không nói với nàng một lời nào.

Giai Kỳ ngồi ở ghế nhìn xem cái tên này đang làm cái gì khó coi vậy, nhanh chóng tiến đến gần giường nơi Tú Nghiên đang nằm.

"Em sao vậy? Tôi làm gì cho em giận hả?"

Trốn trong chăn không chui đầu ra, vẫn giữ im lặng. Bên trong đôi mắt rưng rưng đẫm nước mắt.

"Nào! Làm sao, nói tôi nghe tôi đã làm gì?"

Lần này Giai Kỳ nằm trên giường, tấn công hơn khi nảy. Giọng nói cũng ngọt hơn ban nảy, tay nàng chạm vào chiếc chăn kia có người đang nằm bên trong.

"Này! Ngoan nào. Mở chăn ra nói chuyện với tôi."

Giai Kỳ vẫn đủ kiên nhẫn để năn nỉ và nói chuyện rất nhẹ nhàng với Tú Nghiên.

"May hết ngoan rồi đúng không?"

Nghe đến đây, Tú Nghiên mở chăn ra với hai hàng nước mắt rưng rưng rồi sau đó khóc thật to với nàng.

"Cô...hức...hức...em ghét cô..."

Giai Kỳ nhẹ nhàng mỉm cười lau nước mắt cho Tú Nghiên, vội nắm tay em nhìn thẳng vào đôi mắt đang đỏ hoe kia.

"Nào! Chuyện gì, tôi đã làm gì em. Nói đi tôi sẽ đánh Giai Kỳ vì dám làm Tú Nghiên khóc."

"Cô...hức...nói dối...nói...dối em."

"Tôi nói dối em việc gì?"

"Ngoan nè! Bình tĩnh rồi nói tôi nghe."

Nàng vẫn nhẹ nhàng lau nước mắt, trấn an tinh thần của Tú Nghiên cho bình tĩnh lại. Sau đó ngồi nhìn Tú Nghiên dụi mắt, nhìn xót thật.

"Cô đi ăn với thầy Minh Kha, người mà em không thích. Cô nói với em là đi ăn với giáo viên bộ môn, cô...cô có tình ý với thầy ấy hả?"

Nàng cũng nghi ngờ là chuyện này, sớm muộn gì Tú Nghiên cũng sẽ biết nhưng không nghĩ là nhanh như vậy.

"Làm sao em biết?"

"Vô tình thôi, với cả ngày hôm qua khi em nhắn tin để hẹn cô sang dùng tiệc với gia đình em. Em nghĩ cô từ chối như vậy dù sao ai cũng có mối quan hệ riêng mà, nhưng cô lại nói dối em."

Tay Giai Kỳ bây giờ nắm chặt đôi bàn tay của Tú Nghiên, dịu dàng xoa đầu nhóc con nhạy cảm này.

"Ngoan! Tôi không nói dối em, thật ra là thầy ấy hẹn tôi đi ăn riêng tôi đã từ chối rồi. Nhưng sau đó lại bảo có thầy cô đồng nghiệp, nên tôi đồng ý. Đến khi sang nhà hàng thì tôi nhận ra không phải đi chung, mà đi riêng với thầy. Tôi đã bỏ về, nhưng thầy ấy cũng hứa lần đầu cũng như lần cuối. Nên tôi đồng ý ở lại, cũng chẳng mất mát gì."

Tú Nghiên nghe vậy cũng hợp lý, dù sao Tú Nghiên rất tin tưởng nàng. Tình yêu mà, trước mắt phải có sự tin tưởng thì mọi chuyện đã yên bình đến 70% rồi.

Đôi mắt Tú Nghiên vẫn còn rưng rưng, giọng nói run lên.

"Cô nói thật không?"

"Thật, tôi thật sự không lừa dối em."

"Ngoan nín đi, tôi chỉ có một mình em thôi. Thật sự không một ai bước vào cuộc sống của tôi được trừ em."

Nàng vừa nói tay vừa lau nước mắt, vừa chỉ chỉ vào cánh mũi ấy. Thật sự nàng cũng không nên làm như vậy, qua chuyện này nàng hiểu được Tú Nghiên để bụng và nhạy cảm. Rất thương em bé này, nên Giai Kỳ sẽ thay đổi một chút, vì nhau mà thay đổi cũng đáng mà.

"Giờ nín nha, tôi thương. Đừng như vậy với tôi, tôi sẽ buồn mất."

Tú Nghiên chồm đến hôn vào môi của Giai Kỳ, như thể hiện nàng là của mình và đánh dấu chủ quyền. Nàng cảm nhận được Tú Nghiên sợ mất nàng, nên nàng đáp trả lại nụ hôn ấy một cách mãnh liệt.

Cả hai tách nhau ra khi cần hơi thở gấp, nụ hôn ngọt ngào ấy cũng đủ chứng minh chẳng ai muốn ai phải tổn thương cả.

"Đừng nói dối em, em sợ lắm."

"Ngoan! Tôi sẽ không như vậy nữa, Giai Kỳ yêu Tú Nghiên."

Giai Kỳ nói xong rồi ngà hôn vào đôi má kia, sau đó cười với em khiến trái tim kia đập lên đến mức liên tục.

[Mình không thể giận cô ấy lâu được.]