Rồi Ta Sẽ Lại Yêu

Chương 33: Giận dỗi

Nói xong là làm ngay, Tú Nghiên xách xe chạy rất nhanh đến đó. Được một lúc đã đến trước nhà hàng ấy rồi, đi vào trong hiên ngang với dáng vẻ bực tức, nhìn xung quanh xem để tìm bóng dáng quen thuộc của ai kia. Đến bàn gần cuối phía cửa kia đã thấy được Giai Kỳ ở đấy, không làm quá lên chỉ đứng ở một góc nhìn vào xem có thật sự là đi với giáo viên hay không, hay chỉ có riêng hai người.

"Sao nói với mình đi đông người lắm mà."

Phía bên đó, Giai Kỳ có chút gượng gạo vì chỉ có riêng hai người. Liền thấy không ổn hỏi Minh Kha ngay.

"Sao mấy thầy cô đến trễ thế."

"Thật ra...tôi chỉ nói dối để cô đi cùng tôi thôi, chỉ có như vậy thì tôi mới tiếp cận được cô."

Giai Kỳ rất ghét là bị lừa dối, nên khi nghe như vậy liền có chút tức giận. Gương mặt giờ chuyển sang lạnh hơn và không còn cảm xúc, ngay lập tức nói thẳng với Minh Kha.

"Thầy nè! Mình lớn cả rồi sao lại nói dối thế chứ. Rõ ràng tôi không đồng ý việc đi riêng hai người rồi. Sao thầy vẫn còn cố chấp thế?"

"Tôi không làm như vậy thì làm sao cô đồng ý đi với tôi, tôi chỉ muốn mời cô một bữa ăn mà khó đến vậy sao?"

Mặt thầy ấy cũng có vẻ buồn đi hẳn hơn lúc nảy, rõ ràng biết kết quả chẳng giấu được nhưng vẫn liều mà làm.

Giai Kỳ thấy thế cũng có chút động lòng, dù sao nếu Giai Kỳ không cho phép thì làm sao thầy ta động vào và bước được vào cuộc sống của nàng.

"Được rồi! Dù sao lỡ đến rồi, đây coi như lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng tôi đi với thầy."

"Cảm ơn vì cô đã chịu ở lại."

Vì đứng cách xa nên Tú Nghiên chẳng nghe được đoạn đối thoại ấy, liền sinh ra hiểu lầm.

"Thì ra là nói dối mình."

Tức giận chẳng biết làm gì, đứng đó một lúc nhìn xem có thái độ gì khác hay không. Nhưng càng đứng lâu, cũng không có thông tin hay động thái gì hơn. Đành để bụng mà quay về, dù sao ở nhà vẫn còn đang trong buổi tiệc.

Khuất bóng đi, Giai Kỳ thoáng nhìn ra và nhận thấy được bóng lưng vừa lướt đi rất quen, nghĩ thầm trong bụng.

"Sao mình cảm giác là May nhỉ?"

Cũng không dám nghĩ nhiều hơn, nên đành bỏ qua và Giai Kỳ định giấu nhẹm chuyện này đi. Vì nàng biết rõ tính của Tú Nghiên sẽ không chấp nhận việc hai người đi riêng như thế này, có lần Tú Nghiên kể với nàng về vấn đề không thích Minh Kha nên nàng rất hạn chế nhắc đến.

"Cậu về rồi sao?"

"Sao rồi?"

Tú Nghiên tỏ ra bình thường rồi vào tiệc tiếp.

"Không sao, nhìn nhầm thôi. Giờ bọn mình vào tiệc ngay thôi."

Cả đám nhanh chóng vào bàn ngồi và bắt đầu uống hết ly này đến ly khác, loại rượu này cũng không quá mạnh nhưng nếu uống nhiều thì dĩ nhiên sẽ chẳng còn biết đường về.

Đang có chuyện bức rức trong lòng nên Tú Nghiên uống miết, cứ hết ly này đến ly khác để giải tỏa bản thân mình. Cả đám cứ nghĩ dù sao đây cũng là nhà em nên cứ thoải mái mà uống, nốc đến từng ly và sau đó là hết bình rượu.

---Tại nhà hàng---

Cả hai đã dùng bữa xong, sau đó Giai Kỳ đốc thúc Minh Kha thanh toán nhanh và chở nàng về nhà. Giai Kỳ có đưa phần của mình cho thầy ấy, nhưng lại không nhận và đòi thanh toán hết buổi ăn ngày hôm nay.

"Để tôi trả cho!"

"Cảm ơn thầy."

Sau đó nhanh chóng Minh Kha chở nàng về, trên đường nàng rất là giữ kẻ, khác với lúc ngồi cùng Tú Nghiên.

"Mà cô có người yêu chưa."

Nàng vẫn khẳng định và nói dõng dạc với thầy ấy.

"Tôi có rồi."

"Tiếc nhỉ?"

Giai Kỳ nghe cả đấy, nhưng mà cũng không phải người quan trong nên đã bỏ qua và chẳng có hứng thú nói gì thêm.

Từ khi có Tú Nghiên bên cạnh, nàng không còn cảm giác với người đàn ông khác nữa. Phần vì nàng cũng sợ tiếp xúc sẽ sinh ra việc giống với mối tình cũ gần đây của nàng, nên rất ư là dè chừng.

Một lúc sau cũng đến nhà, nàng chỉ cảm ơn và bước vào nhà một cách tự tin không ngoái lại thêm lần nào nữa.

Vào bên trong nhà, lúc này mới là lúc nàng cảm thấy thoải mái nhất. Đến phòng, thay đồ và nằm ra bấm điện thoại. Chủ yếu là nhắn đến cho Tú Nghiên.

"Tôi về rồi đây bé yêu."

Nhưng đầu dây bên kia chẳng phản hồi lại, có chút lo lắng nhưng vì nghĩ dù sao ba mẹ em về thì sẽ chẳng đi đâu nên đành thôi.

"Chắc sáng sẽ trả lời mình."

Rồi nàng vô tư đi ngủ, vẫn còn vui vẻ chưa hề biết Tú Nghiên đã nhìn thấy tất cả.

Bây giờ đang say mèm và nằm ngủ trên giường của mình, cả hai ngày nay Tú Nghiên trong người toàn là rượu, chưa kịp giải xong rượu này đã đến rượu khác. Nên trong người có chút không thoải mái, và nóng người một chút.

Nhã Uyên cùng với đám bạn đưa lên đến tận phòng rồi mới về nhà.

"Hay say mà uống cho nhiều."

Cả đám ai nấy cũng đều lắc đầu.

Đến sáng của ngày nghỉ tiếp theo sau kì thi giữa kì.

"Aaa đầu mình nhức quá."

Lúc này lâng lâng trong người, mơ mơ màng màng tỉnh dậy. Vừa ngồi dậy đã có ly nước giải rượu cùng với tô cháo có sẵn trên bàn rồi.

"Chắc anh hai nấu cho mình."

Giọng bà Triệu nói vào và mở cửa.

"Là mẹ nấu đó, ngày hôm qua say hết biết gì luôn cơ mà."

Chỉ cười trừ rồi thôi chẳng nói gì nữa, vội đi vệ sinh cá nhân rồi ra ăn cháo. Vừa ăn vừa nhớ đến cảnh tượng ngày hôm qua, mở điện thoại lên xem thì thấy tin nhắn từ nàng.

Vừa thêm vài tin nhắn buổi sáng được gửi đến cho Tú Nghiên.

"Dậy chưa? Sang ăn sáng với tôi không?"

Đọc được tin nhắn nhưng chẳng thèm trả lời, đã giận rồi nên cái tính vậy đó.

"Làm như chẳng có chuyện gì, mình sẽ như vậy đến khi nào trả lời rõ cho mình."

Rồi cũng bỏ qua sau đó vừa xem phim vừa ăn cháo trông thoải mái lắm.

Ở nhà bên kia cảm thấy có gì đó không ổn, tin nhắn được gửi đi và hiện đã đọc nhưng lại chẳng thấy trả lời.

"Bình thường sẽ trả lời với mình cơ mà, sao nay xem không trả lời."

Giai Kỳ mới cảm nhận và nhận ra điều gì đó không đúng liền nhắn tới thêm vài tin nữa.

"Chưa thức sao? Nếu thức sang đây ăn cùng tôi này, tôi đợi."

"Có chuyện gì không vui à? Hay giận tôi điều gì rồi?"

Vẫn là như vậy, vẫn chỉ có Giai Kỳ gửi đi và vài phút sau vẫn hiện đã xem nhưng không có hồi âm.

Có chút buồn vì Tú Nghiên lại giấu điều gì đó chẳng hề nói cho nàng biết, quyết định sang chiều sẽ giả vờ đến dạy học để xem tên đó như thế nào.

"Mình sẽ giả vờ sang dạy học để nói rõ mới được."