Cả đêm Giai Kỳ cứ ôm Tú Nghiên trong lòng mình để em dễ ngủ hơn, có chút khó chịu vì chỉ có một tư thế mà thôi. Đến buổi sáng hôm sau, tia nắng nhẹ len lỏi qua khe cửa sổ khiến cho Tú Nghiên khó chịu mà dụi mắt.
"Nhức đầu quá cơ."
Nhìn sang bên cạnh chẳng có ai liền bật dậy, đang định hình lại mình đang ở đâu và sao Giai Kỳ lại biến mất.
"Này nhà cô ấy mà, đi đâu sớm quá vậy."
Lò mò bước xuống giường, Tú Nghiên chạy vội thẳng xuống bếp tìm nàng. Vừa thấy nàng bày đồ ăn sáng ra bàn liền đến ôm thật chặt.
"Sao dậy sớm vậy? Không ngủ cùng em một tí nữa?"
"Dậy nấu cháo cho em ăn giải rượu đấy! Hôm qua chẳng phải bị bạn tôi cho lên bờ xuống ruộng sao?"
Nàng vừa nói vừa quay người lại chỉ tay vào mũi của Tú Nghiên, trông rất ngọt ngào.
"Nhưng mấy chị ấy có cho em quen cô không?"
Gương mặt Tú Nghiên có chút lo lắng khi nói về việc này.
"Ngốc quá! Có cho hay không thì tôi vẫn quen em mà. Cuộc sống của tôi thì tôi sẽ quyết định."
Cả hai đứng nói chuyện một lúc rồi cùng ngồi xuống bàn ăn sáng với nhau, đang ăn điện thoại của Tú Nghiên reo lên.
"Em nghe đây, có gì hả anh?"
"Tí nữa anh đi đón ba mẹ về, em tranh thủ mà về nhà nghe chưa."
"Dạ."
Ngắt máy rồi quay sang nói với nàng tí nữa mình sẽ về.
"Tí em phải về, vì ba mẹ em đi công tác về rồi. Có gì rảnh em sẽ sang với cô nha."
"Được rồi, có gì mình nhắn tin với nhau."
"Dạ."
Loay hoay với nhau cả buổi rồi Tú Nghiên quay về, nàng đưa em ra đến ngoài cổng và khi khuất xa bóng em nàng mới đi vào trong nhà.
Vừa vào, Giai Kỳ cũng nhận tin nhắn từ thầy Minh Kha gửi đến.
"Tối nay tôi có thể hẹn cô đi ăn được không?"
Nàng có chút nghi ngờ, bình thường thì đồng nghiệp với nhau ít ai cứ rủ đi ăn riêng như vậy. Nàng liền nhắn lại.
"Thôi! Khi khác nha thầy, hôm nay tôi bận."
Một lúc sau, tin nhắn cũng gửi lại đến nàng.
"Đi cùng với các thầy cô khác nữa, nên cô đừng từ chối."
Nghe như vậy nàng cũng có chút xiêu lòng, dù sao bình thường mọi người hay rủ mà chưa có dịp nào để nàng đi cùng. Nên hôm nay không bận việc với Tú Nghiên nên nàng sẽ đồng ý đi cùng mọi người.
"Vậy có gì gửi địa chỉ và giờ hẹn cho tôi nhá!"
---Ở Triệu gia---
Kaine đã đón ông bà Triệu trở về, Tú Nghiên ở nhà làm con ngoan nên cứ ông bà về là thấy mặt em ở nhà cùng hài lòng.
"Gái dạo này ngoan quá ha, ba mẹ về là có mặt ở nhà à."
Ông Triệu chọc em, cả hai cha con có vẻ vui vẻ hơn khi ở cùng bà Triệu. Bà thấy vậy liền hỏi han con gái của mình.
"Sao rồi, thi ổn không con?"
"Anh hai, đưa điểm cho mẹ xem đi."
Tú Nghiên nhờ Kaine đưa điểm cho bà xem để bà tự hào vì đứa con gái này. Kaine đưa rồi nói với bà.
"Đợt này em ấy giỏi hơn nhiều rồi mẹ."
"Tốt lắm, được rồi muốn mẹ thưởng cho gì đây?"
"Mẹ cho con tiền đi."
Mặc dù biết bà chỉ theo đúng thành tích mới thưởng, nên nhân cơ hội này vòi thêm tí tiền để có tiền dẫn nàng đi chơi cùng. Tuy còn tiền đủ, chỉ là muốn thêm để dư ra mua sắm đồ, vì bây giờ phải chăm cho Giai Kỳ, lo cho Giai Kỳ đến từng bộ quần áo.
"Được rồi, tí mẹ chuyển thêm vào cho."
"Cứ học giỏi đi là con sẽ luôn có tiền đầy túi."
Cả nhà cùng nói chuyện, sau đó đặt đồ ăn về nhà cùng ăn. Lâu lắm rồi gia đình mới xum vầy lại với nhau mà ăn bữa cơm gia đình.
"Ăn xong con có đi đâu chơi thì con đi đi May!"
Ông Triệu thì thương, chiều con gái nên muốn Tú Nghiên đi chơi cho khuây khỏa rồi sau đó tập trung vào học tiếp.
"Thôi con ở nhà với ba mẹ."
"Vậy gọi bạn bè sang đây chơi cùng, nay ba mẹ có mời đối tác sang ăn tiệc này."
Tú Nghiên ăn xong nhanh chóng nhắn tin cho hội bạn của mình, ở đâu có tiệc là cả đám này có mặt ngay. Đồng ý và đợi đến tối thôi.
Kaine liền lên tiếng với Tú Nghiên.
"May! Hay em nhắn cô giáo sang chơi cùng."
Bà Triệu liền thắc mắc mà hỏi.
"Cô giáo thôi mà có cần gọi đến đâu con."
"Tại cô ấy dạy kèm cho May nhà mình nè mẹ, công cô ấy cũng bỏ ra để May nó có thành tích tốt."
Miễn là những gì tốt cho Tú Nghiên thì ông bà Triệu đều thoải mái.
"Vậy con nhắn cô ấy sang đi May!"
"Dạ."
Tú Nghiên mừng rỡ, vì ba mẹ đều đồng ý để nàng sang chung vui cùng. Tú Nghiên nhắn với nàng, một lúc sau đầu dây bên kia nhắn lại.
"Tiếc quá! Hôm nay tôi đi ăn cùng với thầy cô ở trường rồi. Hẹn nhà em khi khác nha."
Tú Nghiên có chút buồn, gương mặt không còn hào hứng như khi nảy nữa. Nhưng thôi, dù sao nàng cũng có những mối quan hệ khác mà nên cứ để nàng đi thôi.
Đến buổi tối, Triệu gia thuê người về trang trí buổi tiệc. Cũng bắt đầu tiếp khách vào trong nhà, bạn bè Tú Nghiên cũng đã đến. Vừa bước vào đã như cái chợ rồi, cả đám chạy đến chào ông bà rồi vào bàn ngồi riêng bên Tú Nghiên.
"Thi xong cái biệt tích với đám này ha!"
"Có đâu nào, giờ mình còn mời các cậu qua đây mà."
"À cậu với cô Giai Kỳ sao rồi?"
"Đồng ý rồi, bọn mình quen nhau rồi."
Nhã Uyên lúc này mới sượng người lại, gương mặt quay sang nói với Tú Nghiên.
"Ủa vậy khi nảy, mình gặp cô ấy được ai chở đi cùng cơ mà."
"Cậu nói gì vậy, nay cô ấy đi ăn cùng với giáo viên ở trường mà."
"Nhưng mà mình thấy rõ ràng mà."
Lúc này, cả đám liền nhìn nhau, xin phép ba mẹ với lí do ra ngoài chơi để nói chuyện cho dễ.
"Uyên! Cậu thấy ở đâu."
"Mình thấy cô ấy với thầy Minh Kha thì phải, đi vào trong nhà hàng ở phía gần công ty con nhà cậu ấy."
Không nói gì nữa, Tú Nghiên nhanh chóng lấy xe chạy đi mất hút.
"Mấy cậu ở đây chơi, mình đi đây một chút."
Nói là ai cũng biết Tú Nghiên đi đâu rồi, không thể để Giai Kỳ vào tay cái tên Minh Kha đó được.
"Sao dám nói dối mình cơ chứ."
Vừa chạy phóng nhanh, trong lòng có chút khó chịu vì Giai Kỳ nói dối mình.
"Mình đến đó và làm cho ra lẽ."