Cả ngày hôm ấy, hai người đi chơi vui đến mức quên luôn thời gian. Lâu lắm rồi Giai Kỳ mới đi chơi cả ngày mà không bận tâm điều gì cả.
"Chơi cả ngày vui thật nhỉ?"
"Nếu rảnh em sẽ chở cô đi chơi hoài luôn, em biết nhiều chỗ vui lắm."
Cả hai nắm tay nhau đi dạo trong trung tâm thương mại, lựa rất nhiều đồ và chơi rất nhiều trò chơi. Một tay Tú Nghiên nắm tay nàng, một tay xách hết đồ trên tay chẳng cho nàng đυ.ng vào.
Bỗng điện thoại của Giai Kỳ reo lên, là Nhược Khuê bạn thân trong nhóm bạn của nàng từ thời cấp hai đến bây giờ.
"Alo! Hôm nay gọi mình có việc gì đây?"
Nhược Khuê đứng trước cửa nhà nàng, hôm nay cả đám đến sang nhà nàng để nhâm nhi một tí. Vì biết nàng vừa xong một kì thi giữa kì sẽ rảnh, nên sang chơi cùng.
"Hôm nay chẳng phải cậu nghỉ sao? Bọn mình đứng trước nhà cậu này!"
"Ơ...sao các cậu qua không báo sớm với mình."
"Bình thường bọn mình qua luôn cơ mà, hay cậu giấu ai trong nhà mà hỏi như vậy?"
"Không phải, mình ra ngoài rồi. Hay các cậu ở đó đi rồi mình sẽ về ngay."
Giai Kỳ bối rối nên chẳng biết làm như nào, thôi kệ nàng quyết định sẽ cho cả đám biết sự thật luôn.
"Không cần mua gì đâu nhá! Bọn mình chuẩn bị sẵn cả rồi."
Cả hai ngắt máy, gương mặt nàng lúc này trở nên bối rối chẳng biết như nào. Tú Nghiên liền nhận ra đã lên tiếng.
"Cô có việc gì sao? Ai sang nhà mình hả?"
"Bạn tôi ấy, chắc biết tôi vừa xong hết việc của giữa kì nên sang chơi ít hôm với tôi."
"Vậy để em chở cô về."
"Còn em thì sao?"
"Em về nhà em, để cô thoải mái với bạn. Không sao đâu, ai cũng có những người bạn của riêng mình mà."
Tú Nghiên hiểu chuyện liền an ủi gương mặt bí xị kia vì chưa chơi đủ.
"Vậy mình về thôi, lần khác chơi vậy."
Cả hai quay đầu, nắm tay nhau xuống nhà xe và chạy về nhà nàng. Trên đường đi, Giai Kỳ ôm chặt Tú Nghiên trong vòng tay của mình, cảm giác như chẳng muốn xa em vậy. Mùi hương quen thuộc của Tú Nghiên tỏa ra khiến nàng dễ chịu.
"Này! Đừng đổi nước hoa nha, mùi này làm tôi thật dễ chịu, như được chữa lành vậy."
"Dạ! Vì cô thích nên em chẳng thay đổi."
Quãng đường chẳng nói với nhau thêm lời nào, họ chỉ cần như vậy rồi đến nhà mà thôi.
Vừa đến trước cửa nhà đã thấy 2 chiếc xe và 4 con người đang ngồi đó chờ, Nhược Khuê liền nhận ra có gì đó không ổn ở hai người này. Vô tình nhìn sang thì đã thấy tay của Giai Kỳ vẫn còn ôm Tú Nghiên cứng ngắt.
Nhược Khuê liền khều Linh Nhi ra hiệu nhìn ngay hai người này, lúc này Giai Kỳ giật mình buông tay ra rồi lên tiếng.
"Chờ mình có lâu không?"
"Chắc cũng lâu rồi đó?"
"Ai đây?"
Ngọc Châu nhướng mài hỏi Giai Kỳ, nàng cũng không giấu giếm liền giới thiệu ngay.
"Đây là Triệu Tú Nghiên, học trò lớp mình chủ nhiệm và kiêm luôn người yêu của mình."
Cả đám ồ lên, ai nấy đều bất ngờ với lời nói của nàng. Nảy giờ chỉ có Yến Khoa là không lên tiếng, chỉ đứng nhìn Tú Nghiên từ nảy đến giờ. Lúc này Yến Khoa mới hỏi em.
"Em là con của ông Triệu Sơn đúng không?"
"Sao chị biết ạ?"
"Ba em có tiếng như vậy với công ty Nghiên Phong thì ai mà không biết được."
Vì gia đình Yến Khoa có nằm trong giới làm ăn nên biết được gia đình Triệu này cũng chẳng phải tầm thường.
"Vậy công ty Nghiên Phong là tên em sao?"
"Tên em và anh hai em."
Giai Kỳ thấy Tú Nghiên có chút căng thẳng nên liền lên tiếng gọi vào nhà.
"Được rồi vào trong thôi, giờ bọn mình vào nhà nhâm nhi xíu ha."
"Bye cô với mấy chị."
Linh Nhi lên tiếng kêu Tú Nghiên ở lại.
"Đi đâu mà đi, ở đây với bọn chị. Muốn quen được Giai Kỳ thì ở đây tiếp bọn chị."
"Này! Để em ấy về đi, bọn mình lâu ngày mới gặp mà."
"Không sao, dù sao cũng là người yêu của cậu cơ mà."
Và thế là Tú Nghiên bị lôi vào trong chẳng cho về nhà, cả đám bày biện ra được một lúc cũng nhập tiệc.
Giai Kỳ kéo Tú Nghiên ra một góc dặn dò.
"Này! Đừng có uống nhiều quá nha chưa, với cả bạn tôi không có sao đâu thoải mái lên."
"Dạ."
Cả hai đi ra cùng, lúc này nhập tiệc nên đã mời trước một ly. Vì loại rượu này khá mạnh hơn so với rượu Tú Nghiên hay uống trong bar, nên có chút không quen.
"Muốn quen được Giai Kỳ thì em phải chịu đựng lắm nha chưa."
"Không sao! Em lo cho cô ấy được mà, các chị phải tin em."
Bắt đầu rượu vào lời ra, một ly, hai ly, ba ly, rồi đến nhiều ly chẳng thể đếm được nữa. Tú Nghiên lúc này chẳng biết gì nữa mà nằm dài ra cạnh Giai Kỳ.
"Nè các cậu sao ép em ấy vậy?"
"Tại con bé nó thích uống cơ mà."
Nhược Khuê lúc này mới lên tiếng với Giai Kỳ.
"Mình hỏi cậu nè!"
"Sao cậu xinh đẹp như này lại quen một người nhỏ tuổi hơn vậy? Mặc dù em ấy xinh thật, nhưng không khác gì cậu đang chăm một đứa nhỏ."
Giai Kỳ mỉm cười, tự tin khẳng định với ba người đang ngồi trông chờ vào câu trả lời ấy.
"Em ấy cho mình những thứ nhiều người không có được, em ấy trưởng thành và lo được cho mình. Các cậu yên tâm, lần này mình cũng sẽ kiên quyết với quyết định của mình. Sẽ không mắc phải sai lầm như lần rồi đâu."
"Nhưng...cậu nhớ chừa đường lui cho mình. Đừng quá đậm sâu để rồi chẳng thoát ra được trong cuộc tình của mình."
"Lần này mình tin vào bản thân mình, mình sẽ đúng người và đúng cả thời điểm."
Thấy Giai Kỳ khẳng định chắc nịt như vậy, ba người chẳng nói lời nào. Vẫn tiếp tục trò chuyện và ăn uống, chỉ có Tú Nghiên là say không thấy đường về nằm bất động ở đó thôi.
Yến Khoa lên tiếng nhắc nhở Giai Kỳ.
"Cậu cũng cẩn thận, dù sao người ta cũng là con của người có tiếng tăm. Nên vấn đề đối mặt là giới tính, mong cậu và em ấy sẽ vượt qua ải của xã hội kể cả gia đình em ấy."
"Cảm ơn các cậu đã ủng hộ."
"Được rồi nâng ly thôi."
Ngồi đó đến tận khuya, lúc này ai nấy cũng đã ngà ngà say nên chẳng uống nữa.
Ngọc Châu mới lên tiếng.
"Thôi muộn rồi, bọn mình về đây. Lần sau sẽ ghé với hai người nha."
"Tạm biệt các cậu, để mình tiễn các cậu ra cửa."
Nhược Khuê ngăn cản.
"Thôi, cậu lo cho cái tên này lên ngủ đi. Bọn mình khóa cửa giúp cho."
"Vậy phiền các cậu nhá."
Giai Kỳ liền đỡ Tú Nghiên lên phòng của mình, mất một lúc lâu mới đến được phòng.
"Cái tên này mình phải làm việc mới được, uống chẳng biết gì hết."
Vừa thả xuống giường, Giai Kỳ thấy được gương mặt ấy ửng đỏ vì rượu khiến gương mặt ấy trở nên đáng yêu hơn.
"Xinh thật, dáng vẻ nào cũng thật đáng để yêu."
Giai Kỳ không chịu được liền tiến đến gần hơn hôn vào môi của Tú Nghiên một cái, sau đó đắp chăn cẩn thận cho em ngủ ngon hơn. Còn mình thì xuống dọn dẹp phần còn lại của bữa tiệc.
"Ngủ ngon nha! Công chúa của tôi!"