Rồi Ta Sẽ Lại Yêu

Chương 30: Ngày nghỉ

Thế là cả hai đã trở thành của nhau sau những lời tỏ tình ngọt ngào, biết bao nhiêu thứ bây giờ mới có được nhau. Tú Nghiên bây giờ cảm thấy mình như đang nằm mơ vậy, cuối cùng ngày này cũng đến và đã trở thành sự thật.

"May! Hôm nay ở lại đây không?"

"Em không có đồ mặc."

"Mặc đồ ngủ của tôi này, thi xong nên được nghỉ tận 3 buổi lận cơ."

Giai Kỳ nhõng nhẽo muốn Tú Nghiên ở lại với mình đêm nay, làm sao không đồng ý cho được với gương mặt xinh đẹp của nàng cơ chứ.

"Được rồi, hôm nay em ở lại với cô nha. Để em nhắn anh hai đã."

Vừa nói xong, Tú Nghiên lấy điện thoại ra và nhắn ngay cho Kaine là hôm nay sẽ ngủ lại nhà "bạn". Đầu dây bên kia thấy được tin nhắn và hiểu ra ngay vấn đề.

"Con bé này lại có đối tượng của riêng mình rồi."

"Thôi kệ, miễn là nó được hạnh phúc là được rồi."

Bên này, có hai con người vẫn quấn lấy nhau ở ghế sofa. Tú Nghiên để cho Giai Kỳ nằm trên đùi của mình, còn nàng nàng nhìn lên gương mặt baby này với đôi má có chút phúng phính đáng yêu.

"Này! Trông em xinh thật, đúng như mọi người gọi em là hoa khôi."

"Đó là lúc chưa có cô thôi, giờ thì cô đẹp nhất rồi."

"Miệng mồm dẻo như vậy, chắc có nhiều cô theo đuổi lắm rồi."

"Nhưng chẳng có ai lọt vào mắt xanh của em giống như cô."

Giai Kỳ cười lên với những lời nói của Tú Nghiên, thật sự nhiều lúc nàng muốn được nghe những câu như thế này nhưng chưa bao giờ được nghe cả. Bây giờ thì không cần ước nữa rồi, đã có người đến và làm những việc đó cho nàng.

"Mà May nè, em đã từng quen bao nhiêu người rồi."

"Em quen có hai người thôi, nhưng thời gian khá lâu. Một người tình đầu em quen lúc lớp 10, sau đó không hợp nữa thì đường ai nấy đi."

"Còn người thứ hai thì sao?"

Giai Kỳ tò mò, vẫn chưa biết Tú Nghiên đã trải qua những gì nên bây giờ hỏi rõ luôn.

"Người thứ hai đi du học rồi ạ, chị ấy 24 tuổi. Hứa với em đủ điều, nhưng lúc ở nước ngoài thì lại quen một chàng trai khác."

Nàng nghe xong có chút sững người lại, ngồi dậy và nhìn vào gương mặt ấy. Cảm giác như Tú Nghiên chỉ đang kể chuyện chứ chưa hề tiếc việc gì với người ấy cả.

"Rồi đến bây giờ em mới quen cô nè, người đem lại cho em nhiều thay đổi."

"Vậy em không còn nhớ người cũ nữa đúng không?"

"Chắc chắn rồi, em chỉ yêu một mình cô thôi. Được cái em chung tình lắm."

Nàng nhéo má của Tú Nghiên rồi cười.

"Tôi tin em, nên xin em đừng phản bội lòng tin của tôi."

"Nhất định mà, hãy để cho em yêu cô."

Giai Kỳ chỉ cần như thế là đủ rồi, bản thân nàng từ lâu ao ước mọi thứ, bây giờ đã có một người đến để chữa lành những vết thương ấy.

"Muộn rồi lên ngủ thôi."

Tú Nghiên và Giai Kỳ nắm tay nhau lên phòng, đúng thật là khi mới bắt đầu cái gì cũng đều là màu hồng.

"Chúc cô ngủ ngon!"

"Em bé ngủ ngon nhá!"

Vừa dứt câu, Tú Nghiên nhích đến gần hơn và hôn lên trán Giai Kỳ chúc ngủ ngon thêm lần nữa.

Sáng ngày hôm sau, vẫn giữ tư thế ấy để Giai Kỳ ngủ ngon hơn. Đúng thật đã lâu rồi nàng mới cảm thấy an toàn và nghe thoải mái như vậy.

"May aaa~!"

Giọng ngọt như đường kia vang lên khiến Tú Nghiên dụi dụi mắt tỉnh dậy.

"Ở đây đi nhá! Em sẽ đi làm đồ ăn sáng cho cô."

Hiểu ý Giai Kỳ đến mức như vậy, lòm khòm ngồi dậy vệ sinh cá nhân nhanh chóng rồi đi xuống bếp chuẩn bị đồ ăn sáng. Giai Kỳ vì có Tú Nghiên nên ỷ lại, nằm ở đấy ngủ nướng thêm tí nữa.

Hơn 15 phút đồ ăn đã nấu xong, Tú Nghiên đi lên phòng gọi nàng dậy.

"Vợ của ai ngủ nướng thế kia?"

"Đợi em bế xuống ăn sáng hay sao?"

Gương mặt còn chưa tỉnh ngủ kia ngước lên nhìn trông đáng yêu vô cùng.

"Aaaa~ xong rồi sao? Xuống ăn thôi."

"Này vệ sinh cá nhận trước."

Yêu vào rồi ai cũng muốn được làm con nít cả, nhân cách khác mà chỉ một mình Tú Nghiên thấy được mà thôi.

Vội vàng chăm nàng từng chút, được tí cả hai đã ngồi cạnh nhau dưới bếp.

"Em thấy còn mấy nguyên liệu nên đã làm đơn giản thế này thôi."

"Miễn là bé nấu thì tôi ăn hết."

Nghe như tổng tài phết ấy, nhưng tổng tài này có vẻ nằm dưới người ta rồi cơ.

"Ăn xong cô muốn làm gì tiếp đây?"

"Hmmmm...đi chơi đi, tôi muốn đi dạo với cả mua sắm."

"Được thôi, em có thẻ này để em thanh toán."

"Chiều quá không sợ tôi hư sao?"

"Có hư thì cũng là hư với em cơ mà, nên chẳng sợ."

Đúng thật là lời nào nói ra cũng đều là mật ngọt, như thế thì sao Giai Kỳ dứt ra được cơ chứ.

"Tối nay em có rảnh không? Anh hẹn em đi ăn!"

Tin nhắn được gửi đến cho Tú Nghiên, số lạ nhưng nói chuyện rất ngọt. Tú Nghiên vừa thấy thì Giai Kỳ cũng thấy, nàng liền quay sang chỗ khác chẳng để ý đến xem Tú Nghiên sẽ làm như thế nào.

Thấy số lạ mà nhắn như thế cũng sinh nghi ngờ là tên Đình Phong kia, liền gọi ngay vào số ấy, tinh ý để loa ngoài cho Giai Kỳ nghe cùng.

"Alo ai đấy?"

"Đình Phong đây! Em không nhận ra sao?"

"Tôi với anh có gì thân thiết gì mà rủ như vậy?"

"Thì đi mới thân được chứ."

"Anh đừng nghĩ làm việc với ba mẹ tôi thì sẽ được tôi để ý, giờ thì cúp máy ngay."

Nóng giận nên đã ngắt máy hắn trước, Giai Kỳ vuốt nhẹ lưng thay lời vuốt giận.

"Dữ quá cơ! Người ta đã có lòng rủ rồi."

"Anh ta chẳng đàng hoàng, lại còn kiểu gì ấy."

"Cứ kệ anh ta đi, ăn xong chúng ta đi chơi ha."

Giai Kỳ tin Tú Nghiên nên qua những lời nói hành động ấy, nàng rất vui và ăn tiếp tục.

"Được rồi, ăn xong chúng ta chuẩn bị thôi."

"Thi cử vất vả rồi, giờ đi xả stress thôi."

Tú Nghiên quay sang hôn vào má của Giai Kỳ khiến nàng cười suốt, lên phòng thay đồ sửa soạn đi cùng nhau.

"Yeahhh! Đúng là xứng đôi quá cơ."

Tự đứng trước gương, nàng ta tự luyến với cặp đôi của chính mình. Vui như được mùa, đã rất lâu nàng không vui đến mức như vậy luôn cơ.