Rồi Ta Sẽ Lại Yêu

Chương 29: Chìa khóa yêu thương

Giai Kỳ nhìn sang Tú Nghiên, thật lòng mà nói hôm nay nàng đã chuẩn bị tâm thế là sẽ chủ động nói trước, nhưng vì ngại chưa dám mở lời. Tú Nghiên biết được và cảm nhận điều đó nên đã chủ động mở lời trước cùng với chiếc nhẫn trên tay.

"Cô! Cô có đồng ý không?"

"Quen tôi nhiều lúc cũng cực lắm đấy! Tôi đòi hỏi, tôi xấu tính lắm."

"Em chịu được, vì đó là cô nên em đều mãn nguyện."

Giai Kỳ chỉ thử nói như thế thôi, để xem Tú Nghiên sẽ trả lời như thế nào.

"Tôi đồng ý! Đưa nhẫn vào ngón tay của tôi đi."

Giai Kỳ mỉm cười, điều nàng mong muốn đã thành sự thật. Tuy thời gian như thế không quá dài cũng chẳng quá ngắn, nhưng đủ để hai người hiểu nhau hơn.

Chiếc nhẫn được thiết kế riêng với một hình trái tim có đính một viên kim cương vừa đủ, không quá to. Đeo vào vừa khích với size tay của nàng.

"Rất hợp với người yêu em."

Tú Nghiên cười không thấy mặt trời, vừa đeo vào là cầm tay nàng lên hôn vào nơi chiếc nhẫn ấy.

"Chào mừng công chúa bước vào cuộc đời em."

Lời nói đến hành động của Tú Nghiên đều khiến đối phương cảm thấy ấm áp và dễ chịu, bên cạnh em chẳng sợ phải tẻ nhạt.

Giai Kỳ vẫn với ánh mắt si tình ấy, vẫn nhìn vào Tú Nghiên một cách si mê.

"Cuối cùng, tôi cũng có được em rồi."

Cả hai nắm tay nhau, chụp một tấm ảnh nắm tay rồi sau đó mới bắt đầu dùng bữa. Lúc ăn, Tú Nghiên chăm hết cho nàng, nàng không cần động vào bất cứ cái gì.

"Nè! Người chiều hư là em đó, cứ như vậy mãi thôi."

"Em chỉ làm cho mỗi cô thôi."

"Cứ như vậy nói sao tôi không mê cho được cơ chứ."

Nàng vừa cười, tay vừa nựng yêu gương mặt kia. Từ ngày ăn uống chăm sóc bản thân, Tú Nghiên cũng lên cân hơn nên gương mặt đã có da có thịt hơn nhiều so với lúc trước.

"Thương quá cơ!"

"Được rồi ăn đi nè."

Cả hai luyên thuyên nói chuyện với nhau, ngay từ đầu vốn dĩ không có ưa nhưng bây giờ đã về chung một nhà thành một đôi rồi.

"Ăn xong cô có muốn đi đâu không?"

"Thôi! Hay về nhà tôi đi."

"Chiều cô nốt."

Ở nhà có món quà mà nàng dành cho Tú Nghiên, lúc đầu nàng định khi đi sẽ đem theo nhưng vội quá quên mất. Ăn xong cả hai người sẽ trở về nhà.

Hơn 30 phút, cả hai đã xong và chuẩn bị về nhà của nàng.

"Lần này để tôi trả."

"Không được rồi, em đặt bàn sẵn và thanh toán rồi nhá! Em biết cô sẽ như vậy nên đã tính sẵn rồi."

"Nhóc con nhà em lắm trò."

Nàng cười rồi chồm người đến hôn vào má của Tú Nghiên một cái, tiếng hôn của nàng khéo người ngoài đi ngang còn nghe.

"Đây là câu trả lời rõ nhất rồi này."

Tú Nghiên đơ người ra một lúc, như thể đang mơ vậy ấy. Thật sự Giai Kỳ càng bên cạnh Tú Nghiên, sẽ khiến con người này trở nên tốt đẹp và năng lượng hơn.

"Cô...cô...em ngại quá..."

"Vậy lần sau tôi không làm thế nữa nhá nhóc."

"Làm tiếp đi, em hết ngại rồi."

Giai Kỳ cười phá lên, chưa gì đã bán bánh tráng lật mặt nhanh như thế rồi.

"Về thôi!"

Tú Nghiên vội vàng đỡ nàng đứng lên, cả hai lúc này đã nắm tay nhau cùng đi ra khỏi quán rồi. Biết bao nhiêu ánh mắt đổ dồn hết về hai người, người có khen, người có chê nhưng vẫn mặc kệ mà đi. Thật sự trông rất đẹp đôi.

"Đây! Để em cài nón lại cho cô nhá!"

Ôi thôi, giọng nói ấy không lẫn đi đâu được. Chất giọng chỉ dành riêng và chỉ một mình Giai Kỳ mới nghe được thôi, bình thường lại cọc cằn cáu gắt, nhưng với nàng lúc nào Tú Nghiên cũng nhẹ nhàng và nũng nịu cả. Không phải nũng nịu quá mức, chỉ là nhẹ nhàng rồi làm nũng chút ít với nàng mà thôi.

"Chà! Giọng ngọt quá cơ."

"Có mỗi cô là ngoại lệ thôi đó."

Cài nón xong, Tú Nghiên lại hôn ngược lại lên má nàng như những cặp đôi khác hay làm.

"Lần này sẽ đến lượt em nhá!"

Giai Kỳ cười và hạnh phúc, đã lâu rồi nàng chưa cảm giác được yêu như thế này. Nói đúng hơn là dù cho có gặp bao nhiêu người, thì những việc này nàng mới được trải qua. Những lần trước vì nàng hi sinh chờ đợi người ta quá nhiều, nên đã đánh mất đi bản thân của mình. May mắn là Tú Nghiên đến để khâu đi những chỗ đã rách, vừa hay Giai Kỳ cũng cảm nhận được điều đó từ em.

"Đến nhà rồi!"

"Vào trong nhà thôi, giờ nó cũng là nhà của em."

Hai người từ từ bước vào trong nhà, Giai Kỳ nhanh chân hơn chạy vội lên phòng lấy hộp quà của mình đã chuẩn bị.

"Này! Sao đi đâu bỏ em vậy."

"Ở đó đi tôi xuống ngay."

Tú Nghiên ngồi ở ghế sofa, nhìn thấy tấm ảnh mà nàng treo ở bức tường, vội lại gần mà xem đó là tấm hình gì. Vừa hay, tấm hình đó chính là size gap lúc Tú Nghiên lên bảng làm mà cả đám chụp lại được.

"Sao cô ấy lại có tấm ảnh này mà treo ở đây."

Đứng đó suy nghĩ được một lúc, nàng đã đi xuống với một chiếc hộp khá vừa mắt.

"Đây! Món quà thưởng cho người yêu học giỏi và thi tốt đây!"

Tú Nghiên bỏ qua việc tấm ảnh đó, cầm chiếc hộp ấy từ từ mở ra xem bên trong là gì. Vừa mở ra, thứ đầu tiên Tú Nghiên thấy chính là chìa khóa nhà của nàng, Giai Kỳ đã đi làm một chìa giống như vậy để cho Tú Nghiên có sang sẽ thoải mái hơn. Món thứ hai chính là một chiếc lắc tay bằng vàng với những nhánh cỏ bốn lá xung quanh chiếc vòng.

"Hai món quà này em có thích chứ?"

"Em thích lắm, nhưng sao lại đưa chìa khóa nhà cho em."

Giai Kỳ chỉ cười rồi nói một câu ngắn gọn với Tú Nghiên.

"Vì em là gia đình của tôi."

Tú Nghiên ôm nàng vào lòng của mình, hương thơm từ cơ thể Tú Nghiên rất đặc trưng nên khi tựa vào, mùi hương nhẹ nhàng thoát qua khiến Giai Kỳ phải nhớ mãi.

"Em yêu cô..."

Tú Nghiên hiểu được câu nói ấy của Giai Kỳ, nên chỉ kéo nàng vào lòng mà ôm thật lâu.

"Từ nay có em rồi, đừng sợ bất cứ điều gì nữa. Em sẽ khiến cô hạnh phúc hơn trước."

"Cảm ơn vì em đã xuất hiện."

Cả hai choàng tay qua ôm nhau, rồi đắm chìm vào nụ hôn ngọt ngào dành cho nhau. Tú Nghiên chủ động tiếng vào môi nàng, Giai Kỳ cảm nhận được nên cũng theo đó mà tiến đến. Nụ hôn dần trở nên sâu hơn như tình cảm của họ, đến khi cả hai cần oxi thì mới buông ra.

"Chúng ta như thể hòa hợp từ lâu vậy."

"Tôi dựa dẫm vào em mất rồi."