Cả ngày chủ nhật bỏ công sức ra ôn tập cuối cùng đã xong hết cho hai môn chính, để ngày mai mở bát đầu xuôi đuôi lọt.
"May thật! Vừa hay đã xong rồi, giờ ngủ thôi."
Vừa đi vệ sinh cá nhân vào, Tú Nghiên đã nhận được tin nhắn từ Giai Kỳ. Chỉ đơn giản là chúc thi tốt mà thôi, nàng mong Tú Nghiên sẽ làm được để nàng không thất vọng.
Bước vào cầm điện thoại, vừa mở lên liền mỉm cười. Đúng thật là chỉ có những gì liên quan đến Giai Kỳ thì mới khiến Tú Nghiên cười nhiều đến như vậy.
"Không có gì cả, chỉ là muốn chúc đầu dây bên kia ngày mạ sẽ thi tốt. Tôi tin ai kia sẽ làm được."
"Cảm ơn người yêu tương lai."
Vì biết chắc bản thân mình sẽ giành được số điểm khá cao nên mới tự tin nhắn như vậy với nàng. Ở bên này đọc được cũng liền cười túm tắc.
"Chưa gì đã dẻo miệng như thế."
Rồi việc ai người nấy làm, trời càng khuya nên cũng chẳng muốn thức thêm vì cái không khí có chút se se lạnh.
----Sáng ngày hôm sau----
Đầu tuần mới, Tú Nghiên vẫn như thường lệ. Dậy khá sớm và chuẩn bị ăn uống cùng Kaine, bước xuống nhà bếp liền thấy anh đang bận bịu trong ấy.
"Ủa anh, ba mẹ đi nữa rồi cái anh kia đâu?"
"Ý em nói Đình Phong ấy hả?"
"Dạ."
"Anh ta được nhận vào công ty làm quản lý luôn rồi."
Nghe như vậy, gương mặt Tú Nghiên liền chau lại nghiêm túc. Ngay từ đầu, em đã cảm nhận cái tên này không hề đáng tin tưởng xíu nào, nhưng thôi dù sao nói thì ba mẹ chẳng tin nên Tú Nghiên đã mặc kệ.
"Mà anh nè, anh cũng nên để mắt đến anh ta đó, em cảm giác không tốt xíu nào."
"Yên tâm nhóc con! Cứ việc học tốt đi, việc đó có anh của nhóc lo rồi."
Kaine biết Tú Nghiên chỉ muốn tốt cho gia đình, nên để em bớt lo lắng hơn thì an ủi mà thôi.
"Được rồi, tranh thủ ăn còn đến trường thi cho kịp."
"Dạ."
Ăn cùng nhau cỡ 15 phút rồi Tú Nghiên nhanh chóng lái xe đến trường, dù sao thi cả hai buổi ngày hôm nay nên quyết định ở trường đến chiều luôn.
"Tí thi xong để rủ cô ấy đi ăn xem sao!"
Vui vẻ tự đọc thoại với chính mình, tay bớt đau hơn nhiều nên đã lái xe máy đến trường được rồi.
Vừa hay đến trường cũng còn được 5 phút vào phòng thi, đỗ xe gọn gàng rồi lon ton chạy đến phòng thi của mình.
"Đến trễ quá đó nha! Xém nữa là không kịp rồi."
Một người bạn cùng lớp thi chung với Tú Nghiên bảo với em ấy như vậy, cả đám tên khác nhau nên bị tách theo chữ cái chẳng ai thi cùng với ai.
Giám thị sắp xếp chỗ ngồi xong được một lúc, tiếng trống cũng vang lên bắt đầu giờ làm bài. Trải qua môn văn dài dằng dặc, nhưng may mắn là dạng đề này Tú Nghiên làm được và trúng tủ.
[Hay quá, đề này mình đã ôn rồi.]
Ngồi viết say xưa, xin hết tờ này đến tờ khác khiến ai nấy đều bất ngờ. Mọi năm thi, Tú Nghiên là người chỉ viết được nhiều nhất là 1 tờ mà thôi, còn năm nay lại khác nên ai nấy đều đổ dồn về em.
Cả buổi trôi qua, môn văn dường như đi vào thời gian kết thúc. Tú Nghiên xong hết nộp bài đi ra khỏi phòng thi, nhanh chóng lon ton chạy đến trước văn phòng của Giai Kỳ để đợi nàng.
Ai nấy đều than với đề của năm nay, nhưng Tú Nghiên ngồi một góc đó chỉ biết cười mà thôi.
"Aaaa cô đây rồi!"
Vừa loay hoay là thấy nàng đứng trước mặt mình rồi.
"Sao rồi, môn đầu tiên có ổn không?"
"Rất ổn, em đến để khoe cô cơ mà."
"Giỏi! Giờ em đi ăn với mấy bạn đi, còn uống thuốc nữa nha. Tôi phải vào soạn đề rồi."
"Dạ."
Tú Nghiên biết kiểu gì nàng cũng sẽ bỏ bữa sáng, nên vội vội vàng vàng chạy xuống căn tin mua tí bánh ngọt cho Giai Kỳ.
"Giờ cô ấy không biết rồi chưa."
May mắn là cửa sổ phòng làm việc của nàng không khóa, nên Tú Nghiên đã đưa tay vào trong để bánh vào một góc cùng với tờ giấy note "Em biết cô chưa ăn nên đã mua ít bánh có đường, vừa no lại còn có đường thì sẽ không bị tuột đường đâu!"
Đơn giản như vậy rồi đặt ở đó, đi đến chỗ của đám lu la kia.
"Giờ người ta thi xong người ta có chỗ khác tới trước rồi."
Di Di lại chọc Tú Nghiên, nhưng chọc mà đúng hoàn toàn nên có người im lặng cười cười mà thôi.
"Cậu làm bài được không?"
"Được chứ!"
Cả đám cứ bàn tán rồi xôm xao vụ đề, sửa đề văn ngay tại chỗ luôn.
"Chuẩn bị tinh thần môn của cô chủ nhiệm đây!"
"Ráng mới được."
"May! Cậu cũng ráng đó, lần này là cơ hội cậu thể hiện đấy!"
"Mình biết rồi mà."
Ngồi đó nói chuyện với ôn bài tập của môn toán lại lần nữa, bởi vì nếu Giai Kỳ làm tổ trưởng bộ môn Toán kèm với chức chủ nhiệm nên không được để nàng xấu hổ.
"Kìa chú bảo vệ chuẩn bị đánh trống rồi, vào phòng thi thôi."
Ai ai cũng ùa vào để chuẩn bị thi môn kế tiếp, thấy vậy chứ thời gian nghỉ ngơi trôi nhanh lắm.
Còn Giai Kỳ, nàng cũng nhận được tờ note và bánh đặt trên bàn. Cầm tờ giấy ấy đọc sơ qua lại bất giác mỉm cười. Đó giờ bản thân nàng cũng thiếu thốn tình thương, nên giờ được Tú Nghiên theo đuổi liền hạnh phúc biết bao.
"Cứ như vậy biểu sao mình chẳng xiêu lòng."
"Giờ này chắc cũng phát đề rồi, thi tốt nha người đặc biệt."
Công việc của nàng hôm nay đã xong, nhưng vì đợi Tú Nghiên thi ra nên ở lại trong phòng làm việc. Tuy không có gì làm mà vẫn ở đấy không chút chán chường, đúng là yêu rồi thì cái gì cũng đợi được.
Trong phòng thi, có người làm được nhưng có người lại vò đầu bức óc. Tú Nghiên thì chăm chú giải hết tất cả và trình bày như cách nàng đã dạy cho em.
[Hay quá! Mình cũng đã làm được rồi.]
[Làm theo cách này nếu cô ấy có chấm thì vẫn biết là mình, dù bị cắt phách ra.]
[Tú Nghiên mày giỏi lắm, cố lên sắp xong rồi.]