Những ngày cận mùa thi, nhìn ai cũng tất bật với bài vở của mình. Hôm nay, Tú Nghiên đi học lại nhưng vì tay còn đau nên Kaine định chở em đến trường.
"Có cần anh chở đến trường không?"
"Dạ không, nay em có người qua đón rồi."
"Minh Triết hả?"
"Không, là Giai Kỳ đến đón em."
Kaine liền hiểu ra vấn đề, cứ cười cười với Tú Nghiên rồi không làm phiền em lúc soạn cặp vở nữa. Vì đêm qua, trong lúc học bài Giai Kỳ có nhắn tin đến cho Tú Nghiên.
"Ngày mai để tôi đón em đi học, tay em còn đau nên không được chạy xe."
"Dạ, luôn đồng ý với cô."
Được người mình thích chở ai mà chẳng thích cho được, nên lập tức đồng ý ngay mà chẳng cần suy nghĩ.
Đang đứng soạn sách vở một lúc, tiếng điện thoại reo lên. Là Giai Kỳ gọi đến nên em đã biết nàng đã đến trước cửa nhà rồi.
"Em xuống ngay."
Nhanh chóng lon ton đi xuống với vẻ mặt không thể nào vui hơn, miệng không ngừng cười nữa cơ.
"May! Ăn sáng với gia đình nè, hôm nay Đình Phong nấu ăn cho nhà mình đấy! Có để phần ngon nhất cho con nè."
"Ba mẹ ăn đi, con không thích ăn đồ người lạ nấu."
Lạnh lùng nói rồi quay ngoắt bỏ đi, Đình Phong thì nhìn theo Tú Nghiên không ngừng. Bà Triệu liền vỗ vai an ủi anh ta.
"Con bé có hơi bướng, nhưng nếu con biết ý thì chinh phục dễ lắm."
"Dạ, con sẽ cố gắng."
Còn cái tên Tú Nghiên kia vừa cọc cằn nhưng khi vừa bước ra gặp Giai Kỳ liền đổi trạng thái liền.
"Em bé của Giai Kỳ đến đây!"
Nàng có chút thích với câu nói ấy, nhưng giả vờ như chưa đồng ý.
"Nói cái gì vậy? Đánh đòn em bây giờ, tranh thủ đến trường thôi."
"Dạ."
Cả hai cứ như vậy chạy từ từ đến trường, dù sao đi sớm cũng không vội.
"Đã ăn sáng chưa?"
"Em chưa, đói nhắm!"
"Vậy ăn phở ha, rồi còn uống thuốc nữa."
Nàng vừa nói thì chạy đoạn hơn tí là gặp quán phở rồi. Nhanh chóng tấp vào ăn sáng cùng nhau, Giai Kỳ kĩ từng chút. Lau muỗng đũa cho Tú Nghiên, vì nàng biết bình thường chuyện này Tú Nghiên sẽ làm nhưng do tay như thế nên nàng sẽ làm thay em ấy.
"Cảm ơn cô."
Đến lúc phở được đưa đến bàn của cả hai, nhanh chóng ăn rồi đến trường. Cảm giác mà vừa thức sớm vừa được ăn sáng với người mình thích, thì cả ngày hôm nay có vẻ may mắn hơn mọi ngày rồi.
"Hết tuần này là thi rồi! Có nhớ lời hứa không đây?"
"Có chứ, em đang học bài lắm cơ. Còn giải mấy bài tập cô giao nữa."
"Giỏi, cố gắng đi. Công sức của em sẽ không thừa đâu."
Tú Nghiên cười với nàng, lại là đôi mắt biết cười ấy. Làm nàng lại rung động nữa rồi, tim nàng đập khiến bản thân nàng cảm nhận được.
[Như vậy phủ nhận cũng không được, em ấy chỉ mới cười thôi mà mình đã rung động rồi.]
Ăn uống xong, đến đoạn thanh toán thì nàng lần này đã nhanh hơn. Đến quầy thanh toán trực tiếp và dìu Tú Nghiên ra xe.
"Hai đứa là chị em hay người yêu? Nếu là người yêu thì rất đẹp đôi ấy!"
Cả hai chỉ cười rồi rời đi, vì chị em cũng chẳng đúng mà người yêu thì chưa thành. Họ càng không phủ định giải thích với mọi người, ai nghĩ sao thì nghĩ.
"Nhớ vào lớp uống thuốc nha, bình nước của tôi này. Giữ lấy, uống nhiều nước vô."
"Chăm cho em lắm quá, có ngày em ỷ vào cô đấy!"
"Vậy nếu em có ỷ vào tôi, thì tôi vẫn cho phép em làm như vậy."
Tú Nghiên cười to tiếng trên xe liền nói với nàng.
"Nghe như tổng tài ha, thích thật."
"Nè! Đang nghiêm túc mà, sao em cười vậy."
"Uầy em buồn cười thật mà."
Có hai người mà còn ồn ào cỡ đó đó, may mắn là sắp đến trường nên cả hai cũng giữ chút khoảng cách.
Khi Giai Kỳ chạy xe vào bãi xe, tuy có ít học sinh nhưng vẫn nhận ra hoa khôi và giáo viên xuất sắc của trường đi chung liền bàn tán.
"Nè, sao nay người đó đi cùng vậy."
"Mình nghe nói họ ghét nhau dữ lắm."
"Thôi kệ, dù sao cũng chuyện của lớp người ta."
Cũng chẳng ai bận tâm quá đáng, bởi vì với tính cách của Tú Nghiên ai mà chẳng biết. Nên cứ nghĩ theo hướng đơn giản hóa nhất mà thôi.
"Vào lớp đi, uống hết nước cứ nhắn tôi."
"Em vào lớp đây."
Vẫy tay chào Giai Kỳ rồi nhanh chóng chạy về lớp, vui vẻ hí hửng biết bao nhiêu. Cuộc đời như nở hoa rồi, nên vào chỗ ngồi cứ cười miết mà thôi.
Di Di thấy bạn mình nay lạ lắm liền tra hỏi.
"Nay có gì mà cậu vui thế? Lại còn đem bình nước theo uống nữa cơ. Lạ ha."
"Mà tay cậu bị sao thế?"
Tú Nghiên mới kể hết mọi việc cho cả đám nghe, ai nấy cũng đều la Tú Nghiên tại sao dám liều như vậy.
"Cậu đó, có một mình cậu thôi mà dám như vậy?"
"Bọn mình chỉ có một Tú Nghiên trong đời thôi, cậu lúc đó có thật sự nghĩ đến gia đình, anh Kaine, bọn mình không?"
Lúc này, Tú Nghiên mới nghĩ lại lời Nhã Uyên vừa nói, đúng thật là lúc đó chỉ biết lao đầu đến cứu nàng. Không hề nghĩ đến nếu thất bại thì hậu quả nặng nề có khi Tú Nghiên sẽ chịu, vậy lúc đó cả đám, gia đình thì sao?
"Mình không biết, nhưng lúc đó mình chỉ muốn đến để bảo vệ cô ấy thôi."
"Ngốc ơi là ngốc."
"Bản thân cậu phải chừa đường lui cho mình chứ, tại sao lại yêu đến mất cả ruột gan thế này?"
"Không sao, cứ để mình yêu đi. Hậu quả mình sẽ chịu, vì đó là Giai Kỳ nên mình vẫn muốn đánh đổi."
Cả đám chỉ biết lắc đầu mà thôi, dù sao đó cũng là hạnh phúc của Tú Nghiên, nên mọi người đều tôn trọng.
"Được rồi, bọn mình vẫn sẽ ủng hộ cậu. Vẫn mong cậu hạnh phúc."
Biết được mọi chuyện như vậy nên ai nấy cũng không còn nói gì nữa, thôi thì cứ để yêu đi. Còn trẻ cơ mà, biết bao lần mới gặp được nhau, nên cứ để yêu và trải nghiệm, biết đâu sẽ trở thành của nhau thì sao.
"Bình nước cậu mới mua á?"
"Không, của Giai Kỳ đưa cho mình uống thuốc ấy."
"Đã ha."
Dù sao thì cả đám ngay từ đầu cũng ship hai người họ, nên bây giờ thấy nàng vẫn có chủ động với Tú Nghiên liền an tâm hơn và tin sẽ cập bến.