Rồi Ta Sẽ Lại Yêu

Chương 24: Lời hứa sau thi

Hai người ăn xong rồi thanh toán và rời đi, Giai Kỳ nhanh chóng chở Tú Nghiên đến bệnh viện tái khám.

"Nè ba mẹ em về mà nhìn em chẳng vui chút nào vậy?"

"Ba mẹ em tự dưng đem thêm người về quản lí, anh ta vừa mới tốt nghiệp gì ở nước ngoài đó. Còn làm mai cho em nữa cơ chứ, nên em chẳng thích tí nào."

"Làm mai hả?"

"Đúng rồi."

"Vậy em có đồng ý không? Lỡ ba mẹ em ép cưới thì sao?"

Giai Kỳ lúc này có chút lo lắng, sợ Tú Nghiên sẽ bỏ mình mà đi quen người khác. Nàng có tình cảm với em, nên khi nghe như vậy liền hỏi xem kết quả như thế nào.

"Em không có đồng ý, cô đừng sợ. Không phải cô thì chẳng là ai cả."

Tú Nghiên hiểu được tâm lý của nàng lúc này, em cảm nhận được bản thân mình sẽ có cơ hội với Giai Kỳ nên mới an ủi để nàng đừng nghĩ nhiều, thật sự Tú Nghiên rất biết nhìn cảm xúc của người mình thương.

Rồi cả hai đến bệnh viện làm xong xuôi mọi việc tái khám và nhận thuốc, Giai Kỳ lúc này mới chở Tú Nghiên đến bờ hồ trước đó hai người đã từng ghé.

"Cô chở em đi bán sao?"

"Ai thèm chứ, tôi chở em đến đây để có chuyện nói với em."

Vào băng ghế ngồi ngắm cảnh vật xung quanh, Giai Kỳ lúc này quay sang cầm tay Tú Nghiên.

"May này!"

"Dạ?"

"Thật sự tôi biết lòng mình hướng về ai rồi, nhưng nếu kì thi giữa kì sắp tới. Em hứa với tôi sẽ thi tốt tất cả các môn đi, từ 8 điểm trở lên. Lúc đó chúng ta sẽ hẹn nhau ra đây một lần nữa để trả lời cho câu tỏ tình của em."

Tú Nghiên lúc này cười với nàng, đồng thời cũng nắm chặt tay nàng chẳng rời. Rồi sau đó chỉ gật đầu và chẳng nói thêm lời nào, cuối cùng thành quả cũng sắp được gặt hái thành công rồi.

Ngồi được một lúc, điện thoại Tú Nghiên lại rung lên.

"Con về chưa? Đi gì tới giờ chưa thấy mặt con ở nhà nữa. Tay chân thì bị như vậy mà đi suốt."

"Chút con về, con vừa đi lấy thuốc. Tí có người chở con về."

"Tranh thủ về đi muộn rồi."

Ngắt máy xong Tú Nghiên chỉ biết thở dài, ngao ngán chẳng biết phải nên nói gì nữa liền nhờ nàng đưa về nhà.

"Thôi giờ ta về thôi, ba em gọi rồi."

"Vậy tôi đưa em về."

Lúc này mới thật sự buông tay nhau ra, sưởi ấm cho nhau từ khi nảy đến giờ. Hai người như thể hòa hợp từ lâu rồi, đôi bàn tay của Giai Kỳ có chút lạnh lẽo nhưng đã có sự bù trừ cho nàng, tay Tú Nghiên rất ấm nên vừa nắm vào nàng có cảm giác trái tim đã sống dậy thêm lần nữa.

Về đến nhà, Tú Nghiên tạm biệt Giai Kỳ rồi vào bên trong nhà. Thấy em bước vào nhà đóng cửa rồi nàng mới rời đi, trên đường chạy về miệng cười mãi thôi.

"Đúng thật là khi yêu rồi, giới tính không còn quan trọng nữa."

"Mình phải khẳng định lại rằng, Tú Nghiên là người cho mình cảm giác an toàn và làm cho mình hạnh phúc nhất. Vì bên cạnh em ấy, mình mới thật sự là mình."

Nàng cứ như thế mà chạy đến nhà, vừa đến đã nhắn ngay để thông báo cho Tú Nghiên là đã đến nhà.

Phía bên này, Tú Nghiên bước vào nhà, ông Triệu liền nhăn mặt khó chịu.

"Nảy ba bảo là có bác sĩ đến rồi, còn đi đến bệnh viện làm gì?"

"Đợi ba gọi đến thì vết thương con chắc hoại tử rồi."

"Cái con bé này, dạo gần đây bướng lắm rồi."

"Thôi ba, em ấy còn mệt với vết thương nữa nên để em ấy nghỉ ngơi đi."

Kaine giải vây dùm cho Tú Nghiên rồi bảo đi lên phòng để không bị la nữa, lúc nào anh cũng bảo vệ đứa em gái này của mình hết.

"Con đó, chiều riết nó hư."

"Không sao đâu, em con con hiểu mà."

Lên phòng nằm ra xem điện thoại, thấy được đoạn tin nhắn từ Giai Kỳ thông báo đã về mà nằm cười như được mùa. Lúc này Kaine cũng bước vào nói chuyện với em.

"Nảy ai chở em về vậy?"

"Bạn em."

"Có chắc là bạn không? Anh thấy giống cô giáo của em lắm."

Thấy Kaine nói đúng ý, dù sao cũng tin tưởng anh rất lâu rồi nên đành nói và kể hết cho anh nghe.

"Đúng rồi là cô giáo của em."

"Vậy sao hai người đi chung?"

"Vô tình lúc chiều cô ấy đang đói nên nhắn cho em hỏi em đi không, em thấy ở nhà cũng ngột ngạt nên đi cùng thôi à"

"Anh thấy hai người có gì đó mờ ám lắm."

"Thì em thích người ta mà."

Kaine biết thế nào cũng có kết quả này mà, từ cái hôm nàng đem trả hộp cơm thì anh đã nghi rồi. May mắn là Tú Nghiên vẫn không hề giấu anh bất cứ điều gì, tính Tú Nghiên anh hiểu rõ còn hơn cả ba và mẹ nên nhìn sơ ngang là anh đã biết ngay.

"Vậy nếu có kết quả tốt thì cho anh biết đó, anh giấu ba mẹ tiếp cho."

"Mai mốt đừng có giấu anh điều gì hết, anh nhìn anh biết mà."

"Vì chưa có đâu vào đâu nên em không muốn nói với anh, dù sao chưa có câu trả lời chính đáng kia mà."

"Thôi nghỉ ngơi đi, với nhớ ôn bài nha chưa. Anh thấy cũng gần đến thi giữa kì rồi đó."

"Em biết mà, em sẽ cố gắng."

Rồi Kaine cũng đi ra để lại không gian cho Tú Nghiên nghỉ ngơi, tay hôm nay cũng đỡ hơn nhiều. Chăm sóc và rửa thường xuyên nên không bị nhiễm trùng, với cả sắp lành da non nên gần hồi phục rồi.

"Giờ mình sẽ xem bài một tí, mai lại đi học rồi."

Dạo gần đây, Tú Nghiên thích đến trường hơn. Vì có nàng ở đó nên điều đó khiến cho em thích thú nhanh đến trường, và Giai Kỳ cũng vậy nàng luôn muốn đến trường để tiếp xúc với Tú Nghiên nhiều hơn nữa.

"Hèn gì, cô ấy chẳng thèm nhắc mình về vấn đề màu tóc. Hóa ra cũng đã để ý mình đến bây giờ mới nói."

"Thật tốt khi người mình thích cũng thích mình, điều đó tuyệt vời làm sao."

Rồi vừa học vừa nghĩ đến nàng, tự động cười khúc khích một mình trong phòng vậy đấy.

"Mai lại gặp cô ấy rồi, yeahhhh!"