Rồi Ta Sẽ Lại Yêu

Chương 23: Từ chối lời ba mẹ

Kaine đến sân bay và đón ông bà Triệu trở về, lần này lại có thêm quản lí mới để phụ Kaine làm việc ở công ty. Anh ta tên Đình Phong vừa mới tốt nghiệp ở New York, nơi mà ông bà Triệu đi công tác. Vì có chuyến thực tập và bảo vệ đồ án ở trường anh, ông bà Triệu cũng là đối tác với trường anh đang theo học nên đã được mời đến tham dự. Lúc đấy, do Đình Phong thể hiện tốt đồng thời có năng lực nên được ông bà Triệu ưng mắt mời về công ty làm. Phần thứ hai là thấy xứng đôi với Tú Nghiên nhà này, nên để anh ta về cùng xem xét như thế nào.

Cả bốn người cùng về nhà, lúc này Tú Nghiên ở nhà vẫn còn nằm ngủ. Nay uống thuốc rồi cứ ngấm thuốc là ngủ mãi thôi, vừa về đến nhà ông Triệu liền lên phòng gọi em xuống.

"Ba mẹ về rồi nè, không xuống mừng để nhận quà sao?"

Kaine thấy im như vậy liền nói với ông là Tú Nghiên còn đang ngủ nên tí sẽ xuống sau.

"Vậy thôi cho con bé ngủ đi, tí ba đưa quà cho nó sau."

Đình Phong ngồi dưới nhà nói chuyện với bà Triệu, anh ta đang cảm thấy mình học giỏi cố gắng để tốt nghiệp để bước vào nhà như thế này đã quá mãn nguyện rồi.

[Lần này mình làm hẳn ở công ty có tiếng rồi, không uổng công mình đi du học mà.]

Bà Triệu lên tiếng.

"Con thông cảm cho con gái của bác nha, nó được cưng nên ngủ đến giờ là chuyện bình thường ấy."

"Dạ không sao, cứ để em nó ngủ đi bác."

Cả nhà ngồi nói chuyện ăn uống cùng nhau, bàn bạc về vấn đề của công ty.

Lúc này Tú Nghiên cũng đã tỉnh giấc và bước xuống, Đình Phong thấy Tú Nghiên có vẻ xinh đẹp liền có chút rung động với vẻ ngoài này.

"May! Sao tay con băng bó cái gì vậy?"

"Con bị té xe nên băng vậy thôi, không sao!"

"Không cẩn thận gì hết, lần sau phải chú ý hơn đó. Để tí ba gọi bác sĩ đến lấy thêm thuốc cho con."

"Ủa ai vậy ba?"

"À đây là Đình Phong, người ba mẹ tuyển vào để phụ giúp công ty chúng ta. Với cả cũng muốn cho hai đứa tìm hiểu."

Tú Nghiên tức giận liền phản bác mạnh mẽ ngay.

"Cuộc đời con con chẳng thích ai xen vào, tình cảm của con để con tự quyết định. Chẳng cần mai mối đâu."

"Nhưng ba mẹ không ép con bây giờ, tìm hiểu trước đi rồi con với cậu ta xem có hợp hay không."

"Thôi con không thích thì con chẳng tìm hiểu với ai cả."

Nói như vậy rồi đùng đùng bỏ đi lên lại phòng, vừa định xuống ăn gì đó để uống thuốc nhưng vừa xuống mà như vậy liền chẳng có tâm trạng gì để ăn nữa cả.

Lên phòng lại nhận được tin nhắn từ "Tảng băng di động" liền mỉm cười mà đọc.

"Đến giờ uống thuốc rồi, nhớ ăn no rồi uống nha."

"Nhưng nhà em chẳng có gì ăn cả."

"Đói không? Tôi sang đón đi ăn này!"

"Quaooo! Đã thế, vậy cô sang đây đón em đi đi."

"Chờ tôi 15 phút."

Chủ yếu là Giai Kỳ cũng có chút gì đó nhớ nhung Tú Nghiên nên hỏi như vậy xem là em có đi không, nhưng nàng biết nếu nàng chủ động thì em sẽ không bao giờ từ chối nàng.

Loay hoay cũng đến tận chiều nên Giai Kỳ mới nhắc nhở Tú Nghiên như thế.

"Tôi đến nhà em rồi, đi thôi."

Nhận được tin nhắn từ nàng, Tú Nghiên vội vàng đi xuống nhà mặc kệ có ai đang ngồi đó thì cũng chẳng thèm nói đến. Chỉ nói với mỗi Kaine mà thôi.

"Em đi ăn với bạn nha, sẵn sẽ mua thuốc thêm luôn."

Nói như vậy rồi đi nhanh chóng ra cửa để cho không ai để ý đến nàng.

"Tada~ em ra rồi đây!"

Giai Kỳ nhìn Tú Nghiên mặc cho mình chiếc quần jean ngắn cùng với chiếc áo thun đơn giản, nhưng lại làm cho em ấy trở nên đáng yêu vô cùng, cùng với bộ tóc hồng ấy. Đến bây giờ đã hơn một tuần, nhưng nàng vẫn không có dấu hiệu nhắc Tú Nghiên nhuộm tóc lại lần nữa. Chứng tỏ rằng Tú Nghiên thật sự là ngoại lệ của nàng.

"Tay đã đỡ hơn chưa?"

"Đỡ rồi ạ!"

"Này chưa thèm thay miếng gạc mới sao?"

Nàng chau mài khi thấy Tú Nghiên vẫn không thèm thay và vệ sinh vết thương của mình, ngay lập tức chấn vấn.

"Bản thân mình không lo được thì muốn lo cho ai hả?"

"Lần nữa là tôi bỏ em luôn! Giờ đi ăn đi xong rồi tôi chở em đến bệnh viện luôn."

Lệnh như vậy thì sao mà cãi cho được, ở nhà cãi cha cãi mẹ chứ ra đường gái nói thì không thèm trả lời một câu. Cứ vậy mà nghe theo Giai Kỳ thôi.

Nàng chở Tú Nghiên đến tiệm cháo ếch khá nổi tiếng, ai ai cũng đều đến ăn thử.

"Vào ăn cháo thôi, nghe đâu quán này ngon lắm."

"Em ngán cháo quá cơ."

"Nhưng phải ăn để còn uống thuốc, vết thương như vậy không ăn được những món khác."

Giai Kỳ kéo Tú Nghiên vào một góc bàn trong tiệm, liền gọi món nhanh chóng và chỉ đợi món lên thôi.

"Nè! Nay mặc đồ đẹp quá cơ."

"Bộ này em mặc bình thường mà."

Đúng là chỉ có yêu vô rồi thì mới thấy người ta làm gì hay mặc gì cũng đều đẹp, giống như cách trước đó Tú Nghiên thích nàng vậy.

"Cháo ếch của hai người đây."

Đem ra với hai bát nóng hổi, Giai Kỳ cẩn thận thổi nhẹ nhẹ để bớt nóng cho Tú Nghiên ăn.

"Cô! Cô làm như vậy riết em nghĩ cô là người yêu em đó."

"Kệ em chứ, tôi chỉ làm đúng trách nhiệm của người chăm em thôi."

Bình thường ai nói như thế là nàng đã cãi lại và phản bác lại ý không đúng rồi, lần này thì nàng để cho Tú Nghiên nói như thế là có nghĩa nàng ngầm đồng ý về vấn đề này rồi.

"Ăn nhanh còn đến bệnh viện cho bác sĩ xem vết thương của em nữa."

"Dạ."

Cả hai người cùng ngồi ăn, cùng nói chuyện. Chẳng ai ngờ được từ hai người ghét nhau, đấu khẩu nhau bây giờ lại sắp thành một đôi và có thể hòa hợp như thế này.