Tú Nghiên sau khi được rửa vết thương xong liền lăn ra ghế sofa ở phòng khách ngủ tiếp, vì dậy sớm quá không quen nên ngủ lại rất nhanh.
Còn Giai Kỳ nàng nấu cháo để cho Tú Nghiên dễ ăn, mặc dù nàng không thích ăn cháo nhưng cũng vì em nên chấp nhận ăn một hôm cũng không sao.
Đột nhiên có tiếng điện thoại reo lên, là điện thoại của Tú Nghiên. Ông Triệu gọi đến để thông báo hôm nay cả ông và bà sẽ về nhà, nhưng gọi mãi chẳng thấy ai nghe.
"May! May! Em có điện thoại kìa."
Nàng lay nhẹ người của Tú Nghiên để cho em tỉnh dậy, được một lúc thì Tú Nghiên dụi mắt nhìn nàng. Giai Kỳ nhìn Tú Nghiên một lúc, vì gương mặt góc cạnh ấy với mái tóc hồng còn chưa tỉnh giấc hẳn trông cứ đáng yêu làm sao.
[Tính ra em ấy hợp với tóc hồng thật, xinh quá!]
"Có chuyện gì vậy cô?"
"Ba em gọi đến đấy, nên tôi gọi cho em dậy nghe máy."
"Vậy để em gọi lại cho ông ấy."
"Xong rồi thì vào ăn cháo luôn nha, tôi nấu xong rồi."
"Dạ."
Nàng lịch sự đi vào trong bếp để khoảng không gian cho Tú Nghiên dễ nói chuyện với gia đình.
"Ba gọi con có việc gì không?"
"Hôm nay ba mẹ sẽ về đấy! Con nhớ đi học về sớm, ba mẹ muốn con gặp người này."
"Vậy có gì tí con tranh thủ về, hôm nay con không có đến trường."
"Con không đến trường thì con đi đâu?"
"Con có việc nên hôm nay con xin nghỉ."
Rồi ông Triệu chẳng nói gì thêm, dù sao cũng chẳng quan trọng nên ông không hỏi gì thêm.
Khi nói chuyện xong, Tú Nghiên vào trong bếp với Giai Kỳ, thấy em bước vào liền cười rồi kéo ghế ra sẵn cho em.
"Ngồi đi, tôi đem cháo ra ngay."
"Cảm ơn cô."
Cả hai người cùng nhau ăn sáng với nhau, Tú Nghiên nhìn Giai Kỳ một lúc rồi cũng tập trung ăn chẳng nói câu nào.
"Sao hôm nay trông em không được vui vậy?"
"Do tay em còn đau nên em không muốn nói chuyện ấy mà."
"À tí nữa ấy, em về nha. Ba mẹ em đi công tác về rồi, nên phải về."
"Vậy để tôi đưa em về."
"Em có xe mà."
"Tay em như vậy sao mà chạy được, tôi chở em về bằng xe em rồi sau đó tôi bắt xe về cũng được."
"Vậy có phiền cô không? Qua đến nay em phiền cô lắm rồi."
Giai Kỳ bắt đầu tiến sát gần mặt Tú Nghiên, chồm đến để nói chuyện.
"Tại sao lại phiền với người đặc biệt của tôi chứ."
Nghe câu này trong lòng Tú Nghiên lại rung động và tim đập hẳn lên có chút vui.
"Cô...nói vậy là sao?"
Nàng lùi về ghế ngồi không nói gì cả, chỉ vừa ăn vừa cười mà thôi.
"Ăn đi rồi tôi chở em về này."
Ăn xong được một lúc, dọn dẹp vừa xong Giai Kỳ liền lấy thuốc cho Tú Nghiên uống ngay để cho giảm đau và mau hết.
"Xong chưa, giờ về ha."
"Dạ."
Giai Kỳ chu đáo choàng áo vào cho Tú Nghiên, mọi thứ đội nón hay mặc áo đều là nàng làm hết cho em.
"Mọi khi em làm rồi, giờ để tôi làm cho em."
Gương mặt Tú Nghiên giờ ta nói sỉ điên lên cơ, kiểu như mãn nguyện vô cùng.
"Giờ đi thôi."
"Let"s go."
Trên đường đi dường như Tú Nghiên đã không còn quan tâm đến vấn đề tỏ tình thất bại nữa, tay đau nhưng miệng thì cứ nói luyên thuyên mãi thôi.
"Cô nè!"
"Hửm?"
"Tính ra em còn tưởng sau khi nói ra em sẽ bị cô làm lơ chứ."
"Tôi không ác đến vậy đâu, nhiều người cũng tỏ tình tôi nhưng tôi chưa bao giờ để mất đi mối quan hệ nào cả."
"Tốt bụng vậy, em tưởng đâu.. "
"Trước đó, nhiều người chưa tiếp xúc nên nghĩ tôi khó tính. Nhưng tôi thì không, khó thì có nhưng với tùy người thôi."
"Vậy em là ngoại lệ của cô sao?"
"Có thể nói là như vậy!"
Nghe như thế ai mà chả vui cho được, Giai Kỳ sợ làm người khác phải buồn. Tuy tính tình đôi lúc thẳng thắn nhưng khi nhận được lời tỏ tình hay yêu mến của người khác, thì nàng luôn từ chối khéo để không bị mất lòng nhau. Còn Tú Nghiên thì ngoại lệ, nàng không từ chối nhưng nàng cũng không đồng ý. Chỉ là để lời tỏ tình ở đó và đến thời điểm thích hợp thì mọi điều sẽ diễn ra thuận lợi.
"Đến nhà rồi! Xuống thôi."
Tú Nghiên từ từ bước xuống xe, Kaine đi ra liền thấy tay Tú Nghiên có băng bó vết thương.
"Sao vậy? Hôm nay không đi học rồi tay bị gì nữa đây?"
"Em....em té xe."
"Chạy ẩu tả vậy hả? Rồi làm phiền đến cô giáo nữa."
"Không sao đâu anh, dù sao lỡ rồi đừng la May."
"Cô cũng đừng chiều nó quá, mấy bữa nay rồi. Phải la cho nó biết."
Tú Nghiên chỉ cúi gầm mặt xuống chẳng nói lời nào, còn Giai Kỳ nàng xót cho em. Vì nàng nên Tú Nghiên mới như vậy, nên khi bị Kaine la liền cảm thấy có lỗi, và định lên tiếng nói rõ cho Kaine nghe.
"Thật ra..."
Tú Nghiên lập tức nắm cổ tay nàng lại, ra hiệu cho nàng đừng nói ra.
"Do em chạy ẩu nên em té, xin lỗi vì đã làm anh lo."
"Thôi lỡ rồi, vào trong nhà thôi. Cô giáo cũng vào trong uống tí trà rồi về."
"Dạ thôi, giờ em xin phép về."
Nàng lấy điện thoại ra bắt xe để trở về nhà, còn hai anh em bước vào nhà.
"Có sao không?"
"Em không sao, ba mẹ gần về chưa."
"Sắp rồi, tí anh đi đón ba mẹ về."
Tú Nghiên lên phòng, nhận được tin nhắn của Nhã Uyên nhắn đến.
"Nay cậu không đi học sao?"
"Mình có chút chuyện nên nghỉ một hôm."
"Tí bọn mình sang nhà cậu chơi ha."
"Thôi, hôm sau đi."
Mệt mỏi nên chẳng muốn gặp ai cả, giờ trừ Giai Kỳ ra ai xuất hiện Tú Nghiên đều thấy phiền.
Giai Kỳ về đến nhà, liền soạn đề và tóm đề. Chú tâm làm việc, nhưng có vẻ như nàng chẳng tập trung được. Bởi vì những gì diễn ra mấy ngày nay làm nàng không thể chú tâm vào việc khác.
Nhớ đến những lời tỏ tình, nhớ đến Tú Nghiên. Tự nghĩ rồi tự cười một mình, nàng vội hiểu ra lòng mình. Định là khi Tú Nghiên học tốt và bài giữa kì này cao thì có lẽ nàng sẽ chủ động nói với Tú Nghiên về việc mà em đã tỏ tình nàng.
"Mình đã hiểu rõ lòng mình rồi, mình thật sự có thích em ấy. Chỉ do bản thân mình cố gắng phủ định điều đó mà thôi, bởi vì trong lúc đó mình đang ở một mối quan hệ khác cơ mà."
Thật ra nàng có rung động đó, nhưng vì nàng trong mối quan hệ khác nên nàng không muốn bản thân mình làm điều có lỗi với cái tên tệ bạc đó.
Bản thân nàng thấy được Tú Nghiên hơn được biết bao nhiêu người, Tú Nghiên làm được những việc mà một người con trai có thể làm.
"Mình cũng có thể yêu con gái, giờ thì mình biết được lòng mình đã hướng về ai rồi."