"Có đói không? Để tôi đi mua cháo về cho em."
"Em không đói, vết thương nhức quá nên em không muốn ăn gì hết."
Giai kỳ lại gần để xem vết thương như nào, đã thấy máu thấm ướt hết cả băng gạc nên liền nhanh chân thay miếng khác cho Tú Nghiên. "Ngồi đây đi, tôi thay miếng băng gạc khác và khử trùng thêm cho em."
"Em cảm ơn."
Ngồi đó ngoan ngoãn đợi nàng rửa vết thương và quấn lại, cố gắng bấu chặt tay vì có chút đau rát nhưng dù sao được Giai Kỳ chăm như vậy nên em liền sỉ mà mặt rất tỉnh chẳng hề hấn gì.
"Có đau không?"
Giọng này nhỏ nhẹ vừa làm vừa nhìn lên Tú Nghiên xem có đau hay không, cảnh tượng này thật sự rất tình. Cảm giác như người yêu đang chăm sóc cho nhau vậy ấy.
"Em không..."
"Mà cô nè..."
"Sao đó?"
"Em hỏi cô chuyện này nha."
"Em thoải mái đi, giờ em cũng như một người bạn của tôi rồi."
"Cô có tình cảm hay rung động bởi một người con gái không?"
"Tôi chưa có cảm giác như vậy nên không biết được, mà sao em hỏi vậy?"
"Em hỏi cho biết thôi."
"Bởi vì trước đó người tôi yêu là khác giới, tôi cũng không biết có bị thu hút bởi người cùng giới hay không. Nhưng tôi biết được một điều, tôi đã bị thu hút với vẻ đẹp của em ngay từ những ngày đầu nhập học."
Nghe Giai Kỳ nói như vậy, Tú Nghiên có chút vui mừng. Dù sao nàng cũng đã từng bị mình thu hút, nói chung thì vẫn có hi vọng chứ thật sự là hoàn toàn không.
Lòng thì vẫn muốn thổ lộ ra, nhưng Tú Nghiên sợ sẽ mất đi mối quan hệ tốt đẹp này. Cuối cùng lí trí vẫn thắng, Tú Nghiên quyết định sẽ nói rõ cho nàng biết về tình cảm này của mình.
"Cô nè!"
"Làm sao? Có gì thắc mắc tiếp hả?"
"Em...em...thật ra..."
"Như nào nói tôi nghe."
"Thật ra...em thích cô."
Khi Giai Kỳ nghe được lời thổ lộ ấy, nàng ngồi im đó mà nhìn Tú Nghiên.
"Em nói gì cơ?"
"Em nói là em thích cô."
Tú Nghiên mạnh dạn nhắc lại câu nói ấy, nhìn thái độ của Giai Kỳ là em đã biết lần này đã thất bại rồi.
"Không sao, chỉ là em muốn nói ra tình cảm của em mà thôi. Em không bắt cô phải đồng ý, chỉ là em muốn cô biết được sau lưng cô vẫn có em. Em không để cô có chuyện gì đâu."
"Em cũng biết tôi mới vừa trải qua điều gì mà đúng không?"
"Em biết, nên em không đòi hỏi điều gì cả. Chỉ là em muốn cô biết được là em thích cô thôi, em cũng sợ sẽ mất đi mối quan hệ của chúng ta tốt đẹp như bây giờ. Nhưng nếu em không nói thì mãi sau này cô chẳng bao giờ biết được."
"Ừm...nhưng tôi cũng nói thẳng luôn, dù sao chúng ta cũng cần làm rõ mối quan hệ này."
"Thật ra tôi có bị thu hút bởi em, cũng muốn thân với em hơn chỉ để em học tốt lên. Còn về vấn đề thích em thì tôi không chắc, bản thân tôi tôi còn chưa hiểu hết được nên không dám chắc rằng đó là tình yêu."
"Em hiểu mà, em biết hết á."
"Vậy nên, chúng ta cứ như bây giờ trước đã. Tình cảm này em cứ cất ở đó đi, biết đâu sẽ cần đến sau này."
"Em đợi...đợi được mà."
"Thôi giờ đi ngủ thôi! Ngày mai tôi không đi dạy, em cứ nghỉ một hôm để đi khám đi."
"Để mai em gọi anh hai sang đón em về."
Nói xong rồi leo lên sofa ở phòng của Giai Kỳ, gương mặt lúc này đã buồn hơn hẳn so với khi nảy. Nàng cũng nhìn ra đấy, nhưng biết làm sao được.
Bản thân nàng cũng có lúc động lòng với Tú Nghiên đấy, nhưng lúc đó nàng không chắc cảm giác ấy là gì. Giờ nàng cũng đã sợ đàn ông rất nhiều sau vụ việc ngày hôm nay, nhưng để khẳng định được có thích Tú Nghiên hay không thì chưa biết.
"Lên đây nằm với tôi, ở đó đau lưng lắm."
"Không sao đâu, em quen rồi."
Nhất quyết không chịu lên giường nằm cùng nàng, bản thân Giai Kỳ vẫn đang cố gắng để không gian trở nên bình thường như bao lần, nhưng có vẻ không thể cứu vãn được nữa.
"Vậy có gì cần thì cứ gọi tôi."
Cả hai cứ như vậy, không gian dần trở nên ngột ngạt hơn. Hai người đều đối lưng với nhau, mỗi người quay sang một góc để nằm suy nghĩ.
Bắt đầu Giai Kỳ xâu chuỗi lại những lúc Tú Nghiên đối xử với mình, nhớ lại những lúc em luôn giành những điều tốt nhất cho nàng.
[Thì ra mọi việc trước đó là do em ấy đã bắt đầu có tình cảm với mình.]
[Kể cả việc mình để cho em ấy biết có người yêu, và em ấy đã né tránh mình lúc buổi học hôm nay.]
Nói không rung động thì là nói dối, nhưng nàng vẫn chưa chắc đoạn tình cảm này sẽ ra sao khi bắt đầu. Nên không thể nào trả lời với Tú Nghiên được.
[Xin lỗi em...nhưng tôi chưa sẵn sàng.]
Tú Nghiên nằm và vô giác ngủ khá nhanh, ngày hôm nay khá mệt và với vết thương này nên tranh thủ ngủ để quên đi nỗi đau này.
Buổi sáng ngày hôm sau...
Vì vết thương khá đau nên làm cho Tú Nghiên giật mình tỉnh giấc, mới lờ mờ 5h sáng thôi nên quay sang thấy Giai Kỳ còn ngủ.
"Quên mất, cửa nhà cô ấy khóa thì làm gì ra được."
Tiếng nói say ke thốt ra liền khiến nàng cũng tỉnh dậy theo, lúc này Giai Kỳ quay sang. Gương mặt không chút son phấn và dụi dụi mắt trông đáng yêu khiến cho Tú Nghiên lần nữa không thể rời mắt.
"Sao em dậy sớm vậy, định bỏ về à?"
"Làm gì có."
"Ở đây với tôi, rồi tôi chở em đi khám. Xe em còn ở đây nên đừng hòng đi đâu."
Giai Kỳ tiến lại gần hơn với Tú Nghiên, đến cầm tay em rồi xem vết thương cùng với băng gạc để thay miếng khác ngay.
"Nó thấm cả đêm rồi, nên thay thôi."
Nàng nhanh chóng đi lấy dụng cụ y tế, mơ mơ màng màng chưa tỉnh nên đi đυ.ng vào cạnh cửa.
"Cô, coi chừng."
Nhanh chóng chạy đến dùng tay còn lại đỡ cho nàng.
"Aaaaa, có sao không. Xin lỗi tôi chưa tỉnh ngủ."
"Không sao, chỉ cần cô không bị gì là được."
Giai Kỳ lúc này mới tỉnh ngủ, cảm thấy bản thân mình khi ở cạnh Tú Nghiên an toàn biết bao nhiêu. Đến nỗi những bước đi vẫn có Tú Nghiên dõi theo.
"Cảm ơn em, không sao thật không?"
"Em không sao mà."
Giai Kỳ đỡ Tú Nghiên xuống nhà, dù sao loay hoay thức sớm để nàng nấu đồ ăn sáng luôn. Nên cả hai đã xuống phòng khách ngồi thay và chăm vết thương.
"Được rồi, xong rồi. Giờ em ngủ lại tí đi, tôi nấu đồ ăn sáng xong sẽ gọi em dậy."
Tỏ tình xong rồi nhưng vẫn chưa chấp nhận, mà nhìn họ bây giờ không khác gì một gia đình hay đang bước vào mối quan hệ hết trơn.
[Mình sẽ đợi cô ấy được mà.]
Còn Giai Kỳ, nàng nấu đồ ăn sáng nhưng tâm trí lại nhớ đến những lời nói của Tú Nghiên đêm qua và cái đỡ tay khi nảy. Hiểu rõ được lòng mình hay chưa thì vẫn đợi nàng xác định, nên không dám nói gì với Tú Nghiên để đỡ làm em hi vọng.
[Đợi tôi nha...]