Rồi Ta Sẽ Lại Yêu

Chương 20: Đỡ cho nàng

Mặc dù nói không quan tâm, nhưng làm sao ngó lơ được khi người mình thương lại đang gặp nguy hiểm.

"Đợi em, em sắp đến rồi..."

Tăng tốc xe chạy đến thật nhanh nhà nàng, tiến độ chạy xe nhanh hơn bình thường. Nói hiểu nàng thì có thể không đúng, nhưng nếu Giai Kỳ có biểu hiện lạ chỉ cần qua lời nói thì Tú Nghiên đã biết được nàng có thật sự an toàn hay không.

Phía bên nhà Giai Kỳ, tên đó đang canh thời gian hết 10 phút. Dần dần mất kiên nhẫn, bước chân hắn vang dội khắp nha.

"Thì ra là mày không chịu ra, vậy thì để thiếu gia tiễn ngươi một đoạn vậy. Dám chia tay à!"

Trong thâm tâm nàng đã quá sợ đàn ông như thế này rồi, yêu nhiều để rồi nhận lại kết quả như thế này.

"Xin anh hãy buông tha cho tôi, tôi không thể chờ đợi anh thêm nữa."

"Tao cũng đã chờ mày và cho mày cơ hội, nhưng do mày chọn cái chết nên tao đành phải làm theo thôi."

Tay hắn ta cầm con dao gọt trái cây, bên tay còn lại thì một chiếc khăn tay có chứa thuốc mê.

Từ từ bước đến trước cửa phòng nàng, bắt đầu đập cửa thật mạnh để phá ra. Với sức của Giai Kỳ thì làm sao chống lại nỗi sức của một người đàn ông cơ chứ.

Hắn ta vừa phá được cửa thì Tú Nghiên vừa vứt xe ở trước cửa nhà không kịp chống xe.

"Xe ai đây, sao vào được nhà cô ấy."

Nhanh chân chạy vào, mớ hỗn độn dưới phòng khách khiến Tú Nghiên càng khẳng định nàng đang gặp nguy hiểm. Nghe tiếng la của nàng ở trên phòng, liền chạy thẳng lên chẳng do dự.

Đứng trước cửa phòng, thấy tên Hoàng Phi đó chuẩn bị ép sát nàng vào tường để ra tay liền nhào đến nắm hắn ta vật ra một bên.

"Này! Anh là ai mà muốn gϊếŧ cô ấy."

"Còn mày là ai hả con ranh, đến đây để chết cùng nó à."

Hắn đẩy Tú Nghiên ra, hất em sang một bên đập vào thành bàn. Trước mắt Tú Nghiên bây giờ có chút loạng choạng, nhưng vẫn thấy được hắn chuẩn bị ra tay với nàng.

"NÀYYYY! KHÔNG ĐƯỢC ĐỘNG VÀO GIAI KỲ!"

Tiếng hét thất thanh của Tú Nghiên cùng với việc nhào đến đỡ cho nàng một nhát ở tay, máu bắt đầu tuôn ra. Dù sao hắn cũng thuộc dạng công tử nên không dám ra tay gϊếŧ một người nào đó.

"May! Có sao không?"

"Em không sao..."

Vừa dứt câu đó thì chẳng còn sức để chống cự với Hoàng Phi nữa, hắn ta định làm một lần nữa để ra tay với Tú Nghiên trước vì đã dám làm hỏng kế hoạch của hắn. Nhưng đã may mắn tiếng xe cảnh sát cũng rõ dần đến trước nhà nàng, hắn không thể thoát được với hai tội danh hành hùng và xâm phạm bất hợp pháp.

"Tôi theo dõi anh từ lâu rồi, gia đình giàu có mà có anh thì không trụ nỗi ba đời đâu."

Một viên cảnh sát còng tay hắn và nói thẳng mặt hắn như vậy, vì ở nước ngoài hắn ta bị truy lùng và nghi ngờ là chơi ma túy, hút chích. Vừa về đến đây thì lệnh truy nã cũng được diễn ra, công an dần dần theo dõi hắn từ hôm hắn đã hẹn Giai Kỳ đi ăn tối.

Chủ yếu hắn về đây là muốn kiếm tiền và bào Giai Kỳ để lấy tiền chơi thuốc, nhưng may mắn làm sao Giai Kỳ đã thấu đáo chia tay hắn. Làm cho tên này càng lúc càng lộ rõ bản chất thật của mình, nên mới dẫn đến hành động ngày hôm nay.

Trở về việc bắt giam hắn, xe cấp cứu cũng vừa đến, đội ngũ bác sĩ cũng đến và tiến hành rửa vết thương kĩ càng cho Tú Nghiên sau đó để thuốc và dặn dò kĩ càng ngày đến tái khám.

Vết thương khá sâu, bởi vì con dao sắt bén ấy xẹt ngang cứa ngang qua nên làm cho một khoảng hở ra, nhưng may mắn là không sao đã sơ cứu kịp thời.

Giai kỳ khóc rất nhiều, cảm thấy có lỗi với em không thể nào tả nỗi.

"May! Có sao không? Tôi xin lỗi...xin lỗi..."

"Em không sao mà."

"Tôi xin lỗi vì làm liên lụy đến em, nếu như tôi không gọi điện cho em thì em không phải như này."

"Không sao, đừng tự trách mình nữa. Cô làm đúng khi đã gọi điện cho em, nếu như cô không gọi thì người hối hận sẽ là em đây này."

"Em nói sao?"

"Không sao..."

"Mà người đó là ai vậy?"

Tới nước này Giai Kỳ chẳng giấu Tú Nghiên nữa.

"Đó là người yêu cũ của tôi, tôi mới chia tay anh ta. Nhưng vì lòng ghét và hận khi tôi chia tay hắn nên quay sang muốn sát hại tôi."

"Đúng là yêu đến mù quáng mà."

"Hắn không yêu tôi, hắn chỉ yêu cơ thể tôi thôi. May mắn là tôi chưa bao giờ mê muội trong chuyện này."

Tú Nghiên nghe vậy cũng mừng cho nàng, và cũng mừng cho chính bản thân của mình.

[Vậy có nghĩa là lần này mình ghi điểm với cô ấy rồi.]

"Xin lỗi vì đã gọi điện phiền đến em, thật sự lúc đó tôi chỉ nghĩ đến duy nhất mình em mà thôi."

"Bạn cô đâu."

"Mỗi người một nơi, lâu lâu mới sang chơi với tôi rồi tụ họp thôi."

Tú Nghiên lại dần hiểu ra, vì sao những lần trước thái độ nàng cũng cởi mở hơn với mình.

"Đừng khóc nữa nha, em không sao đâu. Hắn ta cũng bị bắt rồi, giờ thì cô được tự do rồi."

"Tôi cũng sợ đàn ông lắm rồi, khoảng thanh xuân đó của tôi quá lâu khi dành cho một người không xứng đáng."

Giờ Tú Nghiên mới nhận ra, thì ra người tài giỏi vẫn có những chút thiếu xót cho cuộc đời của mình. Dù cho giỏi hay xuất sắc tốt đẹp đến đâu, thì vẫn có một mảnh ghép không hoàn hảo ở đó.

"Cảm ơn em vì đã xuất hiện lúc tôi cần."

Giai kỳ cảm ơn và cầm tay Tú Nghiên thật chặt, thật lòng mà nói nàng đã tin tưởng vào Tú Nghiên, nàng thật sự có chút gì đó cảm động và cũng có chút gì đó rung động.

[Mình...có vẻ chú ý đặc biệt hơn với May rồi.]

[Có lẽ bản thân mình nên có câu trả lời cho chính đáng.]

"Khi nảy trông em ngầu thật."

"Ngầu nên giờ thành ra như này này."

Điện thoại Kaine gọi đến.

"Em nghe."

"Em có gì xảy ra không? Đi lâu nên anh lo."

"Không sao đâu, hôm nay em sang nhà bạn ngủ nha. Anh cứ ăn đi đừng chờ em."

Mới lúc chiều bảo là dành thời gian cho Kaine nhiều hơn, nhưng giờ lại nghe tin tên người cũ đó đã bị bắt nên liền trở mặt ngay. Vì gái nên lúc nào cũng bất chấp như vậy.

"Em ở đây đi, để tôi chăm em. Lỡ em về anh hai thấy thì sao?"

"Em nói bị trầy xíu."

"Trầy gì mà cỡ này, nên ở đây ngủ với tôi một hôm đi."

"Dạ."

Rồi Giai Kỳ dọn dẹp lại nhà cửa, vì đã bừa bộn bể đồ khá nhiều.

"Em phụ cô."

"Thôi tay đau thì ngồi đi, để tôi làm. Tí lại xong ngay ấy mà."

Nàng không cho Tú Nghiên động vào bất cứ thứ gì, dù sao nàng nghĩ đây cũng là do nàng nên nàng phải trả ơn lại cho Tú Nghiên.

[Vết thương này cũng đáng nhỉ!] - Tú Nghiên thầm nghĩ.