Rồi Ta Sẽ Lại Yêu

Chương 19: Nguy hiểm

Kết thúc một ngày đầu tuần cũng gọi là nhẹ nhàng, nhưng có vẻ với Tú Nghiên thì không hề nhẹ nhàng chút xíu nào. Nghe tiếng trống, ai nấy đều ra về nhưng chỉ có cả đám Tú Nghiên vẫn còn ở lớp. Minh Triết mới nói rõ cho em biết.

"Giờ nè, bọn mình không thể nào giúp cậu mọi việc. Nhưng chỉ đưa ra cho cậu lời khuyên thôi."

"Triết nói đúng đó, giờ bọn mình cũng đã bàn với nhau sẽ cho cậu lời khuyên tốt nhất."

Nhã Uyên đại diện cả đám nói với Tú Nghiên.

"Bây giờ, cậu có thể nói chuyện thẳng với cô ấy. Chỉ có cách này thì hai người mới xóa bỏ đi khoảng cách này, bọn mình cũng không muốn cậu phải khổ sở thế này mãi, bọn mình cũng xót cho cậu mà. Vì cậu là bạn chả bọn mình."

"Nhưng nói chuyện như nào? Rõ ràng như vậy, không lẽ cậu muốn mình nó thích cô ấy."

Di Di lúc này mới lên tiếng.

"Đúng! Cậu nên hẹn cô ấy và nói rõ ra lòng mình, một ăn cả ngã về không."

Vì cả đám cũng chưa hề biết tin nàng đã chia tay Hoàng Phi, nên nói như thế để Tú Nghiên nói rõ ra để Giai Kỳ hiểu tâm ý. Rồi sau đó từ bỏ vì những lời nói của nàng thì sẽ tốt hơn là cứ giày vò như thế này mãi.

"Mình...không có can đảm đó."

"Cậu đã từng dứt khoát với người cũ, vậy lần này cậu làm giống như vậy đi. Tại sao cứ mãi đu theo người không yêu mình."

Tú Nghiên không nói gì thêm, cả đám cứ thế mà giải tán ra về. Đi mấy hôm nay chẳng về nhà, nên hôm nay đích thân Kaine đi đón Tú Nghiên về.

Điện thoại em reo lên.

"Alo em nghe nè hai."

"Anh trước cổng trước này, ra nhanh lên."

"Anh đón em sao?"

"Ra lẹ đi cô nương."

Ngắt máy Kaine rồi quay sang nói với Di Di.

"Anh mình rước nên mình về trước nha, cảm ơn cậu vì đêm qua cho mình tá túc."

"Khách sáo quá, chúng ta như thế này còn khách sáo nữa sao."

Di Di chở Tú Nghiên từ trong sân trường ra đến tận xe, vì mệt mỏi nên em có ngả lưng vào vai của Di Di cùng với đôi tay ôm vào nó. Vì quá thân thuộc với nhau, nên việc như vậy là chuyện bình thường.

Đúng lúc Giai Kỳ chạy xe ra và thấy được Tú Nghiên đang ôm Di Di đi ra còn cười nói vui vẻ, trong lòng nàng lại xuất hiện một cảm giác khó chịu giống hệt như lúc Tú Nghiên bơ nàng.

"Hai đứa thân nhau quá nhỉ? Vậy tính ra chẳng khác gì yêu nhau."

Nàng nhìn rồi chạy xe đi ra khỏi cổng trường, chiếc xe ô tô đỗ trước cổng nàng thoạt nhìn đã nhận ra được xe nhà của Tú Nghiên. Vì có sang dạy học nên nàng thấy được chiếc xe này quen thuộc rồi, không lẫn vào đâu được.

"Tiểu thư như em ấy cớ sao phải buồn, chuyện của mình cũng chỉ là hạt bụi mà thôi."

Nàng tự nói chuyện rồi cứ thế mà ra về.

"Baiii cậu nha, mai lại gặp."

Tú Nghiên đến mở cửa xe, ngồi ngoài trước cùng anh mình. Kaine vừa thấy em liền nói với giọng dỗi.

"Dạo gần đây đâu còn nhớ đến anh hai của mấy người nữa."

"Nè làm sao mà có chuyện đó được, do em ham chơi thôi. Giờ em về với anh hai của em đây."

Nghe Kaine nói như thế liền nhận ra dạo gần đây không còn thân thiết với anh mình nữa, cũng dần bỏ bê bữa cơm của anh nấu vì một người không đáng. Nên bây giờ, dù ra sao vẫn phải ăn cơm với Kaine rồi mới đi đâu thì đi.

"Về thôi."

Cả hai về đến nhà cũng đến tận 4h chiều rồi, vì trường Tú Nghiên học cả ngày. Đến trưa vẫn cứ sinh hoạt ở trường không được về nhà, nên học một lúc cả sáng lẫn chiều.

Hai anh em đến nhà liền tranh thủ vào nấu ăn, Kaine nói với Tú Nghiên.

"Hôm nay anh nấu nhiều hơn một chút, để cô giáo qua ăn cùng mình ha."

"Em chỉ sợ cô ấy không qua nữa."

"Sao vậy? Mới dạy em được ít hôm mà."

"Em đoán vậy, anh cứ nấu đi có gì cô ấy sang ăn."

Rồi giả vờ bình thường đi lên phòng của mình, chẳng thèm tắm và vệ sinh cá nhân. Chỉ nằm ra đó và suy nghĩ những gì mà đám bạn của mình đã nói.

"Hay hôm nay mình nói rõ với cô ấy."

"Nhưng liệu nói ra...mình và cô ấy có còn giữ được mối quan hệ cô trò không?"

Đau đầu với vấn đề của mình, tự bật dậy và đi tắm cho thoải mái tinh thần. Cứ đến đâu thì sẽ tính đến đó, đôi khi nghĩ vậy nhưng biết đâu tới lúc làm lại khác.

Giai Kỳ về đến nhà, cũng chuẩn bị soạn đồ để sang nhà Tú Nghiên dạy học.

"Nếu em không sang thì tôi sẽ sang nhà em."

Chuẩn bị xong nhưng nàng đã nghe tiếng ấn chuông cửa nhà, cứ tưởng là Tú Nghiên đã thay đổi suy nghĩ và đến. Nhưng vừa bước ra lại gặp ngay cái tên Hoàng Phi đứng đó, nàng liền ngán ngẩm mà đóng sầm cửa lại.

"Nếu em không ra gặp anh thì anh sẽ xông thẳng vào nhà em đó."

Nàng có chút sợ hãi, và chợt nhớ ra hắn cũng có chìa khóa nhà nàng. Bắt đầu có tiếng mở ổ khóa nhà, nàng dự cảm chẳng lành liền gọi điện đến cho Tú Nghiên đến, dù sao có hai người thì hắn ta chẳng dám làm gì.

"Nghe máy đi mà."

Nhưng Tú Nghiên đang tắm và điện thoại đang sạc nên chẳng hề nghe máy, nghe có tiếng chuông nhưng đang tắm dở dang chẳng ra được.

"Thôi tí ra nghe sau vậy."

Tiếng ổ khóa dần được mở ra, nàng chỉ biết đóng chặt cửa lại và chạy lên phòng của mình đóng chốt cửa chẳng cho hắn vào.

"Con ranh kia, mau ra đây! Mau cho tao một lí do tại sao dám chia tay tao."

Vừa chia tay liền lòi ra mặt chuột ngay lập tức, trở mặt và bắt đầu dần mất nhân tính.

Nàng nghe tiếng hắn đập đồ dưới nhà nhưng chẳng làm gì được, tay vẫn cứ gọi liên tục đến máy của Tú Nghiên.

"May à! Nghe máy tôi đi."

"May..."

Giai Kỳ chỉ biết bất lực, nước mắt tuôn ra và nghĩ bản thân mình xứng đáng nhận cái giá như vậy. Bản thân nàng đã hối hận khi đã chọn và đợi hắn.

Tiếng bước chân dần dần tiến về phía cầu thang, nhà im lặng đến mức tiếng thở của Hoàng Phi nàng vẫn nghe được.

"Mau đi ra đây, để tao vào phòng thì hơi mệt đấy!"

"Tao cho mày 10 phút để ra, tao ngồi đây đợi mày. Còn nếu không ra thì biết hậu quả rồi đó con ranh kia."

10 phút với nàng bây giờ đáng giá bao nhiêu, nhanh chóng gọi đến số cảnh sát báo có người xâm phạm bất hợp pháp và sau đó vẫn quay trở lại gọi điện cho Tú Nghiên.

Lúc này, Tú Nghiên vừa tắm xong. Đã thấy gần 6h tối nhưng chưa thấy Giai Kỳ đến, liền nghĩ thầm.

[Biết ngay mà...dù sao mình hiểu cô ấy quá rồi.]

Tay chụp điện thoại đã sạc xong cầm xuống bếp để ăn tối cùng Kaine, nhưng vừa cầm lên màn hình đã sáng liền nhận được 10 cuộc gọi nhỡ từ "Tảng băng".

"Sao không đến còn gọi cho mình nữa."

Thấy vậy liền gọi lại cho nàng.

Đầu dây bên đây nhận được cuộc gọi từ Tú Nghiên liền vui mừng bắt máy.

"Gọi em có việc gì không?"

"Em..mau đến nhà tôi có được không? Tôi cần em lúc này."

Nghe như vậy ai chẳng động lòng, giọng nàng cũng có chút run lên vì sợ bị phát hiện. Nói như thế rồi tắt máy, Tú Nghiên thấy có gì đó không đúng liền nói với Kaine.

"Anh đợi em về ăn cùng nha, em đi đây có việc chút."

Nhanh chóng lái xe đến thật nhanh nhà nàng.

"Bình thường giọng nói Giai Kỳ không phải như vậy, chắc có chuyện rồi."