Rồi Ta Sẽ Lại Yêu

Chương 18: Không làm được

Tú Nghiên hôm nay không vui, vừa vào lớp là gương mặt chẳng có nỗi tí sức sống. Nhã Uyên có mua bánh đến cho Tú Nghiên ăn sáng, tiệm bánh mà em thích nhất. "Đây! Mình mua bánh cho cậu này!"

"Cảm ơn cậu nha."

Rồi Tú Nghiên cười nhưng nụ cười lần này không còn thật sự vui vẻ nữa.

Giai Kỳ bước vào lớp, Ái Hân thấy vậy liền ra hiệu cho cả lớp đứng lên chào nàng. Vừa bước vào thì nàng liền nhìn thẳng xuống nơi gần cuối lớp, nơi Tú Nghiên đang ngồi.

"Tú Nghiên sao em không đứng lên chào tôi?"

Nghe nàng nói như thế mới liền đứng dậy cho giống mọi người, Giai Kỳ nhận thấy hình như Tú Nghiên lại bướng và cứng đầu trở lại. Và thấy được đôi mắt xinh đẹp kia sưng húp lên, gương mặt nhợt nhạt không còn như mọi ngày nữa.

[Sao hôm nay nhìn em ấy không được vui nhỉ?]

"Đầu tuần, nên tiết sinh hoạt lớp này ta được giải lao. Rồi tí nữa vào tiết sau chúng ta sẽ vào bài luôn nha lớp."

"Dạ cô."

Trong suốt buổi sinh hoạt ấy, Tú Nghiên không thèm nhìn lấy Giai Kỳ dù chỉ một lần. Chỉ nằm dài ra bàn rồi ngủ, không ngủ thì ngồi dậy chơi với cả đám bạn này.

[Sao hôm nay em ấy lạ vậy ta, mình cũng thấy khó chịu quá.]

Thật ra Giai Kỳ rất muốn nói chuyện với Tú Nghiên, không hiểu sao nhưng nàng thật sự khó chịu khi thấy em như vậy và lơ mình.

"Tú Nghiên!"

Đột nhiên nàng lên tiếng gọi tên em, khiến cho cả lớp giật mình nhìn về phía Tú Nghiên với gương mặt khó hiểu.

Còn em, em ngước lên nhìn nàng chờ đợi xem nàng sẽ nói gì tiếp theo.

"Hôm nay tôi có đem mô hình của hình học không gian, mà quên mất để dưới văn phòng. Em đi với tôi xuống đem lên đi."

"Lớp trưởng, lớp phó sao cô không nhờ?"

"Tôi muốn em đi với tôi, giờ có đi không?"

Nàng gằn giọng lên khiến Tú Nghiên ngán ngẩm lặng lẽ đi theo, cả đám ở đây cũng tò mò là chuyện gì mà Giai Kỳ phải lên giọng như vậy. Với người khác trong lớp thì chỉ nghĩ đơn giản là do Tú Nghiên cá biệt nên được nàng quan tâm hơn một chút thôi.

Và thế là cả hai người ra khỏi lớp và đi từ từ xuống văn phòng.

"Nè sao hôm nay em kì vậy, cứ như người khác ấy?"

"Em bình thường mà, chẳng có gì khác hết!"

Tú Nghiên mặc dù miệng nói nhưng mặt thì vẫn hướng theo đường đi chứ không hề nhìn nàng, vì em sợ khi chạm ánh mắt của nàng em sẽ không thể nào kiềm được cảm xúc của mình. Bản thân đang từ bỏ, nên cố gắng sẽ hạn chế với nàng nhất có thể.

"Đến chiều tan học, em phải sang nấu ăn cho tôi đó. Hôm qua em chơi game thua mất rồi."

Giai Kỳ phấn khích, dù sao được ăn ngon là nàng vui lắm rồi. Nhưng Tú Nghiên liền từ chối thẳng thừng.

"Em với cô chỉ là cô và trò thôi, nên việc đến nhà nhau thường xuyên sẽ không hay cho lắm!"

"Ai đâu mà biết nếu chúng ta không nói, với cả hôm qua chẳng phải em thích ở nhà tôi lắm sao?"

"Hôm nay thì không còn nữa, em vẫn thích nhà em hơn. Nên coi như em thất hứa với cô đi, cho rằng em là một người không giữ lời cũng được."

"Em sao vậy, giờ em không khác gì lúc trước hết."

"Phải, em như vậy đó. Tính tình của em không thay đổi được vì ai hết đó, mặc kệ em đi."

Và rồi Tú Nghiên bỏ đi không thèm đi cùng Giai Kỳ, bỏ nàng đứng đó với nét mặt khó hiểu.

"Hay em ấy giận mình việc ngày hôm qua."

Giai Kỳ nhớ đến ngày hôm qua có nói khéo để Tú Nghiên đi về, nàng đi gặp cái tên Hoàng Phi kia.

"Chắc chắn là chuyện đó rồi, thôi thì để sang dạy học thêm rồi xin lỗi em ấy sau."

Nàng nhanh chóng xuống lấy mô hình và trở về lớp học, chuẩn bị chuyển sang tiết học tiếp theo.

Khi nàng trở về lớp thì lại chẳng thấy Tú Nghiên đâu.

"Cả lớp! Bạn Tú Nghiên chưa về lớp sao?"

"Dạ chưa!"

Cả đám liền liên hệ gọi điện cho Tú Nghiên, chỉ sợ đang buồn rồi gặp Giai Kỳ nói chuyện khiến em buồn hơn thì lại khổ.

"Thôi chắc bạn có việc, tí bạn về lớp sau."

Nàng lo lắng, trong lòng bồn chồn khôn xiết. Còn Tú Nghiên chạy ra phía sau trường, có một sân bóng khá rộng. Chỉ có một mình em ngồi ở đó, khóc thật lâu sau đó mới ổn định lại cảm xúc của mình được.

Có thể người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ tại sao mới mấy hôm nhưng lại nặng lòng như thế. Nhưng khi yêu mà, làm sao nói được lâu hay mau, chỉ biết là yêu và nhận ra điều gì đó làm đau bản thân mình.

"Mình không...hức...hức...làm được."

Trong tiết học, Giai Kỳ chẳng thể nào tập trung dạy. Nếu có thì vừa dạy vừa ngóng ra cửa lớp, trong lòng vẫn luôn còn cảm giác khó chịu đó.

[Sao em ấy chưa trở về nữa?]

Ở dưới lớp, cả đám của Di Di thấy được Giai Kỳ cũng ngóng ra cửa lớp với tần suất khá nhiều lần.

"Này mấy cậu thấy cô cũng đợi May về không?"

"Có! Mình thấy cô cũng chờ như bọn mình."

Cả đám điện thoại hay nhắn tin thì vẫn không có phản hồi, chắc hết tiết của nàng thì Tú Nghiên mới về lớp.

"Yêu chi cho khổ vậy không biết!"

"Nhưng lần đầu thấy cậu ấy như vậy luôn ấy, rõ là trước đó mặc kệ kia mà."

Tú Nghiên ở sân bóng cũng dần bình tĩnh và lau vội gương mặt lấm lem của mình, chuẩn bị trở về lớp dù sao cũng gần kết thúc tiết học của Giai Kỳ rồi.

"Tránh được lúc nào thì tránh."

Nhanh chân chạy về lớp, may mắn là nàng vừa đi khỏi thì em cũng vừa vào lớp.

"Đi đâu mà bọn mình nhắn chẳng thấy trả lời vậy?"

"Mình đi tí kia mà, không sao mình ổn!"

Rồi cười với cả đám, bắt đầu học những môn còn lại của ngày hôm nay.

Phần Giai Kỳ, nàng về văn phòng vẫn đang lưỡng lự có nên nhắn tin cho Tú Nghiên hay không.

"Giờ mình nhắn có khi em ấy chẳng thèm trả lời."

"Đúng thật là vì mối quan hệ này của mình mà để bị ảnh hưởng đến những mối quan hệ khác, nhiều lần rồi. Chỉ là do mình mù quáng theo anh ta mà thôi."

Vốn dĩ nàng sợ Tú Nghiên sẽ quay lại tính tình cũ, nên khi tiếp xúc và thân được với em thì nàng sẽ dễ dàng nói chuyện và khuyên ngăn em hơn. Nên nàng không muốn mất đi mối quan hệ giữa cô và trò này.

"Mình đã cố gắng được đến đây rồi, không thể để mất nó vì mối quan hệ toxic của mình. May không được trở về tính tình cũ, mình sẽ không để May như vậy!"