Cả đêm đó Tú Nghiên chẳng về nhà, may làm sao là Tú Nghiên trước đó đã gọi điện xin Kaine ngủ lại nhà Di Di nên anh đã đồng ý. Trời cũng dần lạnh và sương đã xuống, mọi người kè Tú Nghiên ra taxi để về cùng Di Di.
"Cậu coi chừng cậu ấy nha, sáng hai cậu đi học cùng đi."
"Okay!"
Di Di nói với chú tài xế chở về địa chỉ nhà mình, trên xe Tú Nghiên chẳng nói câu nào chỉ có nước mắt rơi xuống mà thôi. Di Di cảm nhận được những giọt nước mắt ấy thấm vào vạt áo của nó.
"Có lẽ cậu ấy thật sự thương cô Giai Kỳ."
"Lần này tiếc cho cậu là nghiêm túc không đúng thời điểm rồi."
Hơn 30 phút cũng đến nhà Di Di, vì gia đình của nó cũng làm ăn với gia đình Tú Nghiên nên cứ vậy mà đi công tác suốt. Để chơi được với Tú Nghiên thì gốc gác cũng không tệ.
Di Di đỡ từ từ lên phòng, đắp chân cẩn thận rồi mới vào nhà vệ sinh thay đồ sạch sẽ. Đến sáng cho em tỉnh rồi thay đồ sau cũng được.
"Cậu ngủ ngon! Đừng khóc nữa nha!"
Còn Giai Kỳ, nàng trở về nhà từ sau khi dùng bữa với Hoàng Phi. Lần này có vẻ nàng đã dứt khoát để nói lời chia tay với cái tên tệ bạc này rồi, vô tình khi nảy anh ta chở nàng về. Điện thoại reo lên và tên hiện lên có chữ "baby", nàng vô tình nhìn và thấy được, nhận ra bản thân bây giờ chờ đợi từng ấy năm đã quá vô nghĩa rồi. Trong mối quan hệ này, chỉ có Giai Kỳ là xuất phát từ tâm mà thôi. Còn hắn ta chỉ có tìиɧ ɖu͙© làm mờ con mắt, việc mà hắn bỏ bê nàng như vậy cũng chỉ vì nàng chẳng cho hắn chạm vào cơ thể nàng.
Vào 1 năm trước...
"Em thật sự có thương anh không?"
"Em thương anh, nhưng em không thể nào sẵn sàng với anh được."
"Vậy chứng tỏ em không yêu anh."
"Anh à! Chuyện yêu và thương không đánh giá qua chuyện đó được."
"Em sợ lắm! Liệu khi em cho anh em có đánh mất bản thân mình khi xong chuyện không?"
Hắn ta dùng lời ngon tiếng ngọt để dụ dỗ nàng đủ kiểu, đến nỗi bỏ thuốc để nàng cùng với hắn lên giường. Nhưng kế hoạch bất thành vì lúc ấy nàng đã phát hiện, rồi sau đó hắn mới van xin một cơ hội. Và sau lần đó, hắn như muốn trả thù nàng bằng cách không chia tay nhưng sẽ giày vò nàng đến khi nào Giai Kỳ không còn sức chống đỡ được nữa.
----Đến hiện tại....
"Mình nhận ra ngay từ đầu bản thân mình đã chọn nhầm người rồi."
"Cả đống chuyện xảy ra, và việc hắn đòi như thế mà mình không nhận ra."
Nàng nằm dài ra giường và suy nghĩ, xâu chuỗi hết mọi việc đã xảy ra giữa nàng và Hoàng Phi. Lần này đã thông suốt rồi, bật dậy xóa hết mọi liên lạc. Nhưng trước hết nàng nhắn với hắn [chúng ta chia tay đi].
Sau đó là xóa hết mọi thông tin và chặn hắn liên lạc lại với nàng. Giai Kỳ nằm đó và bật khóc, nàng khóc nhiều lắm. Tuy với người ngoài nhìn vào sẽ bảo rằng.
"Ừ chuyện như vậy nên làm từ lâu."
"Sao đến bây giờ mới làm."
Kiểu sẽ như vậy, nhưng làm sao họ biết được Hoàng Phi đã dùng cách thao túng và biết nàng không bỏ hắn được nên mới điều khiển nàng lâu như vậy.
"Nào! Giai Kỳ không khóc. Không phải đó là quyết định của mày sao!"
Nàng tự nhủ và an ủi bản thân, hít thở thật sâu rồi thở ra nhẹ nhõm.
"Được rồi! Giai Kỳ ngủ ngon..."
Rồi nàng cũng dần dần vào giấc ngủ, nàng không hề hối hận với quyết định của mình. Chỉ là nàng tiếc kỉ niệm, tiếc những lời nói yêu thương của tên tồi tệ đó. Giờ lại xuất hiện làm tổn thương nàng nhiều hơn trước đó nữa.
---Sáng thứ 2----
Hôm nay trời có vẻ vào mùa lạnh, hoặc trời đã trở gió đột ngột mấy hôm. Mới đầu tuần, gió khá lạnh khiến mọi người phải mặc áo khoác sưởi ấm đi làm và đi học.
Giai Kỳ tỉnh giấc và vẫn chuẩn bị đi dạy đúng giờ, đến lớp để sinh hoạt đầu tuần. Nhưng xui là sáng sớm Hoàng Phi đã đứng chờ sẵn trước cổng nhà nàng, đôi mắt sưng húp lên rồi ngồi đó chờ nàng đi ra.
"Em! Sao mình lại chia tay?"
"Tự anh thấy đi, tôi mệt rồi. Tránh ra cho tôi đi dạy!"
Nàng không còn quan tâm tại sao đôi mắt ấy sưng húp lên, tại sao nhìn anh ta trông không còn đẹp trai nữa. Chắc là vì lí do chung nhất là hết yêu.
Nàng vội vàng chạy xe ra và mặc kệ hắn đang ở đó có níu kéo hay không, khi nàng vừa khuất đi thì hắn ta trở mặt và lầm bầm.
"Con ranh! Không thoát được khỏi cuộc sống của tao dễ vậy đâu!"
Rồi hắn đá vào cạnh cửa cho bỏ ghét và chạy xe bỏ đi.
Có vẻ như hắn không đơn giản mà chấp nhận nàng chia tay như vậy, bởi lẽ vì hắn chưa ăn được Giai Kỳ nên có lẽ chưa buông tha cho nàng.
Về Tú Nghiên, sáng sớm có chút khó khăn thức dậy. Đôi mắt không mở lên nỗi vì quá đau do khóc quá nhiều.
"Cậu dậy rồi hả? Uống miếng nước giải rượu đây này!"
"Cảm ơn cậu nha."
Di Di chăm cho Tú Nghiên được lúc, rồi cảm thấy đỡ hơn thì hai đứa mới bắt đầu chuẩn bị đến trường.
"Cậu hôm nay phải thể hiện tốt lên cho mình."
Tú Nghiên chỉ gật đầu khi ngồi sau xe của Di Di mà thôi, bởi vì em chẳng hình dung được rằng sẽ đối mặt ra sao với Giai Kỳ. Thật lòng mà nói, quá nhanh và quá vội nhưng đủ khiến em phải vấn vương.
[Mày làm được mà May! Mày phải làm được!]
Tự nhủ với bản thân và trấn an thật tốt, hôm nay nhất định phải thể hiện thật tốt. Nhưng...đời đâu là mơ, vừa vào cổng thì cũng là lúc thấy nàng bước vào phòng làm việc. Tim Tú Nghiên lại đập lên liên hồi, bởi vì vẫn còn vấn vương và nhớ đến nàng. Làm sao nói quên là quên được cơ chứ.
"Hôm nay mình gặp cô ấy hơi nhiều đó May!"
"Không sao, mình làm được!"
Hít một hơi thật sâu sau đó bước xuống xe và đi thẳng lên lớp, vô tình Giai Kỳ bước ra để chuẩn bị lên thẳng lớp sớm. Không hiểu sao đến trường thì nàng lại vui vẻ hơn, nàng lại nghĩ đến Tú Nghiên hài hước của ngày hôm qua làm nàng quên đi việc nàng vừa mới chia tay tên kia.
Nhưng vừa bước ra thì thấy Tú Nghiên vội vàng lên lớp trước mà chẳng phải đợi nàng lên chung.
"Hôm qua có nói sẽ tới phòng làm việc của mình trước mà."
Nàng khó hiểu, nhưng vẫn từng bước lên lớp để tranh thủ vào sớm nói chuyện với lớp nhiều hơn. Cụ thể là thấy được Tú Nghiên.
[Để tí xem sao.]