Rồi Ta Sẽ Lại Yêu

Chương 16: Hai không gian nhưng chung nỗi buồn

Di Di sau khi nghe câu nói của Tú Nghiên liền hiểu ra vấn đề, hiểu được cảm giác của em ngay lúc này. Người mình thương có người yêu thì nó đau đến nhường nào, mà này Tú Nghiên thích nàng đến tận tâm can nên khi nghe được đoạn nói chuyện ấy thì không còn hi vọng gì nữa. "Cậu bình tĩnh từ từ kể mình nghe chuyện như nào?"

Tú Nghiên lau vội vài giọt nước mắt và bắt đầu câu chuyện từ đầu đến bây giờ cho Di Di nghe, từ khi có cảm giác đến việc đi chơi rồi đến nhà Giai Kỳ đều được Tú Nghiên kể rành rẽ không sót một giai đoạn nào.

"Cậu có chắc đó là người yêu cô thật không?"

"Cậu có thấy không phải người yêu mà nói nhớ nhau vậy không?"

Chật vật một lúc mới nín khóc được, thì vừa chạm đến Tú Nghiên liền khóc nức nở đến nỗi Di Di phải ôm em vào lòng mà an ủi.

"Cậu chẳng phải mạnh mẽ lắm sao? Giờ sao lại thế này!"

"Mình...hức...hức...mình thích cô ấy lắm, mình....không muốn cô ấy quen ai cả."

"Nếu cậu thích cô ấy thì hãy để cô ấy sống trong hạnh phúc của bản thân cổ, cậu không thể ích kỷ như thế được."

Di Di giải thích và nói rõ vấn đề để Tú Nghiên hiểu, thật ra Tú Nghiên có trải qua yêu rất nhiều nhưng lần này là lần đầu tiên mà Di Di thấy bạn mình phải đến đây khóc cho nhẹ lòng ấy.

"Giờ cậu đừng khóc nữa, nín đi. Muốn quên thì mình dùng rượu mà quên."

Dỗ dành Tú Nghiên được một lúc mới bình tĩnh lại rồi Di Di cũng chở em đến quán bar trước sau đó mới nhắn cả đám lại rồi tụ họp.

----Nhà hàng----

Ở đây lại có một khoảng không gian khác, Giai Kỳ được một người đàn ông đến rước đi. Hôm nay khác với mọi hôm, Giai Kỳ mặc đồ khá là hở hang một chút, áo trễ vai cùng một chiếc váy ngắn, thêm đôi cao gót khiến nàng trông thật quyến rũ.

Người đàn ông đó tên là Hoàng Phi, anh ta từng là người học cùng đại học với Giai Kỳ và đã chinh phục được nàng từ những ngày đầu ra trường.

Còn nhớ những ngày trước đi chơi cùng với Tú Nghiên, Giai Kỳ luôn cảm động với những hành động và em dành cho nàng. Đó là cảm giác mà nàng đã không có từ những năm nay, những năm đã cách xa Hoàng Phi.

"Hôm nay công chúa ăn mặc đẹp thế!"

"Chả phải lúc nào em cũng đẹp sao!"

Cả hai cười đùa rồi dành những ánh mắt thương yêu cho nhau, lần này cũng vậy Hoàng Phi vẫn là tự để cho nàng gạt chân gác một mình.

"Anh! Sao không gạt chân gác cho em?"

"Em gạc giúp anh với, anh đang dở tay tí xíu."

Anh ta thì đang bấm điện thoại say mê, vì nàng nghĩ Hoàng Phi vừa mới trở về sau chuyến du học kèm với chuyến du lịch cùng gia đình nên vẫn còn đang bận rộn công việc.

[Thôi, dù sao mình cũng quen rồi.]

Nàng tự mỉm cười rồi tự mình gạt chân gác một mình và lên xe, nàng nhớ anh nhiều lắm. Cảm giác xa nhau tận mấy năm nên giờ gặp nhau cũng có chút xa lạ.

"Anh đi như vậy có khỏe không, trông anh ốm hơn hẳn ấy."

"Anh bình thường à, vẫn khỏe mạnh đây."

Những câu nói gượng gạo đến mức khó thở, nàng cảm giác lần này Hoàng Phi cũng có vẻ chán rồi. Nhưng vẫn chỉ có nàng là vun đắp và chờ đợi, mấy năm qua anh ta ít lần gọi điện về cho nàng. Nhưng khi gọi chỉ nhắc đến chuyện tiền bạc và những thứ linh tinh, chẳng có câu nào là yêu nhưng cũng không có hành động nào là yêu cả.

"Đến rồi! Vào trong thôi."

Cả hai nhanh chóng đi vào bên trong, anh ta vẫn mở cửa nhường cho nàng vào trước. Chỉ như vậy nàng đã vui lắm rồi, vào bên trong gọi món và tranh thủ ngồi nói chuyện với nhau.

"Anh! Khi nào anh dắt em sang nhà của anh vậy."

"Khi nào thích hợp thì anh sẽ thông báo cho em hay ha."

Nàng chỉ gật đầu, với người yêu. Giai Kỳ thật sự muốn được cưng chiều và muốn được yêu thương, nhưng có vẻ như nàng chưa đạt được mong muốn đó.

Hoàng Phi lại bấm điện thoại, khác xa lúc gọi điện đến cho nàng. Chắc có lẽ vì thứ anh ta có được rồi nên chẳng hề trân trọng nữa.

"Nè! Đi với em mà bấm điện thoại suốt à?"

"Anh có công việc, em ngồi đó cũng bấm điện thoại đi."

Nàng chỉ biết lắc đầu, mấy năm thì anh ta chẳng hề thay đổi tính tình ấy. Người ngoài nhìn vào nói cho Giai Kỳ tỉnh và thoát ra một mối quan hệ độc hại, nhưng nàng chưa hề nghe kể cả người bạn thân nhất của mình. Đến khi nàng sưng mắt thì lúc đó mớ tỏ ra mọi việc.

----Quán bar----

"1 2 3 dô."

Cả đám uống hết chai này đến chai khác, đặc biệt là Tú Nghiên. Hôm nay em ấy đã uống rất nhiều, đợi khi Tú Nghiên ngà say rồi nên Di Di mới kể lại cho đám bạn này nghe rõ mọi chuyện.

"Sao? Cô ấy có người yêu á?"

"Ừ!"

"Mình chẳng tin tí nào."

"Nhưng người như cô ấy có người yêu là điều bình thường mà, chỉ do May đâm đầu vào thôi."

"Từ đầu cô ấy không có giống May rồi."

Ai nấy cũng đều thương May, không phải thương hại nhưng thương với danh nghĩa anh em trong nhà. Thật sự tình cảm của Tú Nghiên lúc nào cũng bấp bênh, chưa bao giờ được trọn vẹn. Đến khi gặp đúng người nhưng lại sai thời điểm.

"Giai Kỳ..."

"Cô có biết em thích cô...lắm không?"

Giọng nói ngà say, chữ được chữ mất nhưng vẫn thốt ra rõ tên nàng. Người ta thường nói, nếu như trong cơn say khi nhắc tên ai đó thì thật sự người đó rất quan trọng với mình.

Cả đám chỉ biết lắc đầu, giờ chỉ còn cách giúp Tú Nghiên thoát khỏi nàng và dứt khoát với người đã có người yêu mà còn là gái thẳng nữa cơ chứ.