Cả ngày hôm nay, Tú Nghiên xuyên suốt ở nhà Giai Kỳ khiến nàng có chút khó hiểu, liền hỏi cái tên đang nằm ở sofa đấy. "Nè! Làm hòa rồi sao chưa về nữa, người gì mà ở nhà giáo viên chủ nhiệm hoài vậy?"
"Học sinh tới nhà chơi mà đuổi về, có ai như cô không?"
"Có tôi nè."
Giai Kỳ vẫn một mặt tỉnh queo nói với Tú Nghiên, nhưng đã được ở đây với người mình thích rồi thì làm sao mà về dễ dàng vậy được.
"Giờ cô cho em ở đây đi, chiều em nấu đồ ăn cho cô."
"Coi như mình có qua có lại."
Nàng nghe được có người nấu ăn cho mình là đã thích trong lòng rồi, bởi vì nàng rất thích ăn đồ nhà nhưng rất lười nấu. Nên liền hất mặt lên với dáng vẻ giả bộ đồng ý, nhưng thật ra trong lòng đã mềm lòng vì đồ ăn ngon của Tú Nghiên rồi.
"Thôi được nể tình em có ý nấu đồ ăn cho tôi, thì tôi cho em ở lại đó."
Tú Nghiên vui vẻ và phấn khích không kém, ở nhà người mình thích thì làm sao mà không mê cho được.
"Vậy cho em chợ game đi, em thấy cô có bộ chơi game kìa."
"Để ý dữ ha, cái đó bạn tôi mua đem qua chơi đấy. Muốn chơi thì lấy ra đi."
Cả hai bày ra và nối dây vào tivi để chuẩn bị chơi game, Giai Kỳ thấy Tú Nghiên lần đầu chơi nên định gạ kèo để dụ Tú Nghiên thua và sập kèo.
"Này! Tôi chơi với em, nhưng tôi với em chơi kèo không?"
"Cô muốn chơi như nào?"
"Giờ nếu tôi thắng thì mỗi ngày em sẽ sang đây nấu ăn cho tôi, mỗi ngày 1 món thôi."
"Còn nếu em thắng, thì cho em tự quyết định."
Tú Nghiên cảm giác được rằng Giai Kỳ thích mình nấu ăn, nên liền đồng ý ngay. Việc này quá hời cho Tú Nghiên rồi, vừa được sang nhà nấu ăn cho nàng vừa được bên cạnh nàng nhiều hơn nữa cơ.
"Được thôi, em đồng ý."
Cả hai bắt đầu vào ván game đầu tiên, chơi khá căng thẳng. Tú Nghiên thật ra biết chơi trò này lâu lắm rồi, lại còn chơi rất hay nhưng giả vờ không biết để thua ván đầu tiên.
"Nè em thua rồi nha, 1-0 nhá!"
"Còn 2 lần để em gỡ cơ mà."
Nhanh chóng đến ván game thứ hai, lần này Tú Nghiên có vẻ chơi rành hơn lần đầu nhưng vẫn là thua cuộc vì nhường nàng.
"Yeahhh! Tôi thắng rồi, vậy tính ra em thua nhá! Sang đây nấu ăn cho tôi."
Giai Kỳ thích thú vì thắng được Tú Nghiên, nhìn nàng vui như thế khiến cho Tú Nghiên cũng cảm thấy vui theo.
[Nếu cô vui như vậy thì em cũng đủ hạnh phúc rồi.]
"Được thôi, sau khi tan học em sẽ sang nhà cô học rồi nấu buổi tối cho cô. Đồng ý không?"
"Okay, quá là được luôn."
Khi có Tú Nghiên, dạo gần đây Giai Kỳ có vẻ vui hơn và cởi mở hơn nhiều so với những lần trước. Bình thường ngoài bạn bè nàng ra thì chẳng ai có thể vào được nhà của nàng, giờ thì Tú Nghiên có thể là ngoại lệ của nàng vì được vào nhà và chơi đến tận trưa và chiều.
"Cô chơi game hay thật đó!"
"Chuyện nhỏ, game này tôi chơi thắng bạn tôi suốt."
Nhìn nàng với vẻ phấn khích luyên thuyên đủ điều, đúng là ta có thể nói dối qua lời nói nhưng đôi mắt sẽ tố cáo chúng ta, vì đôi mắt là nơi không giấu được tình cảm và cảm xúc nhất. Ánh mắt này chả Tú Nghiên chỉ dành riêng cho mình Giai Kỳ và sau này cũng chỉ có nàng mà thôi.
Ngồi nói chuyện cười đùa một lúc, bỗng điện thoại nàng reo lên.
"Tôi nói chuyện điện thoại tí xíu."
Rồi nàng ra trước cửa đứng nói chuyện một lúc, cười đùa với người trong điện thoại ấy. Tú Nghiên có chút tò mò liền ngồi xích lại phía cửa hơn, nghe được đoạn đối thoại.
"Lâu rồi mới gọi cho em đấy!"
"Anh mới về đến là gọi cho em đây, nhớ em lắm cơ!"
"Em cũng nhớ anh nữa!"
Nghe đến đây, tim Tú Nghiên như thắt lại. Biết được nàng có người yêu rồi nên cũng lẳng lặng mà chẳng nghe nữa, trở về vị trí cũ của mình ngồi chơi game tiếp tục.
"Tối nay rảnh không? Anh sang đón đi ăn."
"Dạ có, vậy tối nay 7h30 anh sang đón em nha."
"Oke em!"
Rồi nàng tắt máy, trở về ghế sofa ngồi cạnh Tú Nghiên. Lần này ngồi sát vào người em nhưng lại bị em né tránh và nhích sang kế bên.
"À nè May! Tối nay tôi có hẹn rồi, nên em không cần nấu ăn đâu, hôm sau em sang nấu nha!"
"Em hiểu rồi, giờ em về đây!"
Tú Nghiên biết bổn phận của mình bây giờ cơ mà, gương mặt có chút thất vọng kèm theo nỗi buồn trên gương mặt ấy mà chẳng giấu được.
"Em giận tôi hả? Xin lỗi, nhưng hôm nay tôi có việc thật. Bữa sau tôi bù cho em ha."
"Không cần đâu ạ, chào cô em về."
Giai Kỳ biết Tú Nghiên buồn vì nàng vừa hứa cho em ở đây nhưng giờ lại nói như thế thì không khác gì đuổi khéo cả, nhưng cuộc hẹn này khá quan trọng với nàng nên không thể bỏ lỡ được.
Tú Nghiên ra cửa dắt xe về chẳng nói thêm lời nào nữa, cảm giác này thật khó chịu. Bản thân em cảm thấy lần này có vẻ si tình dữ lắm, nhưng biết làm sao được đã có người may mắn có được nàng trước em rồi.
"Không sao, miễn là cô ấy hạnh phúc."
Vừa chạy xe vừa gọi điện cho Minh Triết, hẹn nó tối nay đi nhậu một bữa cùng với những đứa còn lại.
"Tối nay chỗ cũ nhé!"
Vừa hẹn xong là chạy về thật nhanh, soạn đồ trước khi hẹn và nhanh chóng chạy qua Di Di.
"Sao đến đây sớm vậy? Chưa đến giờ hẹn mà."
"Mình có chuyện muốn tâm sự với cậu."
"Làm sao, sao thấy cậu buồn vậy."
"Mình nói chuyện này, cậu đừng để mọi người biết nha."
"Thật ra mình thích cô Giai Kỳ, cũng gần đây thôi."
"Vậy thì tốt quá, bọn mình còn định ghép cậu với cô ấy nữa cơ. Trước cậu lên bảng trả bài là bọn mình đã thấy được size gap của hai người rồi."
"Nhưng cô ấy...có người yêu rồi."