Nghe Kaine nói như thế, rồi bản thân mình thấy có lỗi nên đã nhanh chóng chạy đến nhà Giai Kỳ. Tiếng chuông được vang lên liên tục ở trước cửa nhà nàng, nghe ai cứ ấn chuông suốt nên nàng nhăn mặt khó chịu đi ra xem là ai mà cứ ấn suốt thế.
Vừa bước ra thấy bóng dáng ngồi trên xe quen thuộc, nhận ra là cái tên đáng ghét đó.
"Hôm nay cuối tuần, tôi cho em nghỉ đấy! Về đi."
Nàng lạnh lùng định đi vào nhưng Tú Nghiên cất tiếng gọi nàng.
"Cô...cho em vào nhà đi."
"Tôi với em chỉ là cô trò thôi vào nhà chi."
"Thì cô cứ mở cửa cho em đi."
Nàng cũng đang tò mò xem cái tên này sẽ làm cái gì mà cứ đòi vào nhà, nhanh chóng đi ra mở cửa cho Tú Nghiên bước vào. Chạy xe vào sân nhà nàng, cầm trên tay chiếc bánh khá đáng yêu. Bánh bông lan trứng muối mini được gói gọn trong một chiếc hộp nhỏ.
"Em có mua chút bánh cho cô này."
"Đem về đi, tôi với em không thân đến như vậy."
"Coi như là quà chuộc lỗi của em, vì ngày hôm qua em đã đi chơi để cô đợi em."
Nàng thấy vậy liền nói chuyện thẳng thắn với Tú Nghiên về chuyện của ngày hôm qua.
"Này, hôm qua tôi làm gì em. Mà từ lúc ra chơi em lại bơ đẹp tôi, rồi đến tối em cũng đi mất tiêu, tôi biết hết đó chỉ tại tôi không nói."
"Em...em..."
"Em sao, mau nói tôi biết tôi đã làm gì em."
"Tại cô, em có mang đồ ăn cho cô rồi mà cô lại đi với thầy Minh Kha xuống căn tin. Cô chê đồ ăn của em hả?"
Giai Kỳ giờ mới để ý gương mặt giận dỗi của Tú Nghiên, vừa nói như thể đang uất ức vì nàng không ăn đồ ăn của em nấu vậy. Giai Kỳ thấy có chút buồn cười, nhưng lại ngồi giải thích chỉ là đi chung với thầy ấy chứ không có ăn cùng.
"Tôi có bảo xuống căn tin ăn với thầy ấy đâu, là do em tự thấy em nghĩ lung tung mà."
"Vậy cô đi cùng thầy ấy xuống làm gì?"
"Tôi có chút chuyện, nói hăng say quá nên đi cùng thầy ấy xuống mua đồ luôn. Em chỉ mua đồ xong rồi đi mất, làm gì thấy tôi đi vào văn phòng phẩm."
"Thế cô có ăn hết đồ ăn của em không?"
"Hôm qua tôi sang là đã đưa lại hộp cho anh hai em rồi."
Ẩn khuất được giải đáp, Tú Nghiên biết mình bị hớ nên cũng không thèm nói gì nữa. Ngồi xuống ghế sofa nằm ra như thể nhà mình vậy, từ bao giờ cả hai người đã thân đến mức này.
"Này! Em tưởng nhà em hả?"
"Chả phải em với cô thân đến mức này rồi sao?"
"Nè nếu em mà không thay đổi thì đố em đến được nhà tôi, với tôi có thể nói chuyện với em được như bây giờ đó."
Tú Nghiên chỉ cười rồi bỗng nhiên ngồi bật dậy khoe với nàng.
"Hôm qua em trả bài được 2 môn lận ấy, em lên đường đua rồi."
Giai Kỳ chỉ mỉm cười, vì nàng được các giáo viên ngày hôm qua nói lại và đánh giá cao về Tú Nghiên.
"Này cô Giai Kỳ, học sinh Tú Nghiên lớp cô dạo này có tiến bộ đấy!"
"Cô đúng là giáo viên xuất sắc, đến cả học sinh cá biệt mà cũng rèn giũa được thì quả thật tôi nể cô."
Ai nấy cũng dành lời khen ngợi đến nàng, dù sao Tú Nghiên thực hiện đúng với lời hứa của nàng.
"Tôi biết rồi, sẵn tiện đến đây rồi muốn ăn gì không?"
"Cô khao em sao?"
"Tôi nấu cho em ăn."
"Vậy cô cứ nấu gì cũng được, em dễ ăn lắm."
Vừa nói vừa tiến tới sát vào người Giai Kỳ khiến nàng có chút giật mình, tim lại loạn nhịp vì nhan sắc ấy cận kề với mặt của mình.
[Đẹp thật đấy, hoa khôi của trường...]
Nàng rời đi nhanh chóng, vào trong bếp chuẩn bị nấu mì ý cho cả hai cùng ăn.
"Ăn mì ý ha, hôm nay tôi không đi chợ nên chỉ còn đủ nguyên liệu nấu mì ý thôi."
"Dạ."
Ngoan ngoãn rồi ngồi ở ghế bấm điện thoại, còn Giai Kỳ cứ loay hoay trong bếp. Vô tình cầm dao lỡ cắt trúng vào tay của mình.
"Aaa..."
Nghe tiếng nàng la lên, Tú Nghiên nhanh chóng buông điện thoại ở ghế mà nhanh chóng chạy vào.
"Cô sao vậy? Có làm sao không?"
"Tôi lỡ tay cắt trúng tay bên này rồi."
Tú Nghiên sơ cứu bằng cách đưa tay nàng vào nước, rồi sau đó dùng môi mình kiềm máu lại như trong phim. Làm cho Giai Kỳ có chút bất ngờ và cũng có chút rung động.
[Em ấy chẳng ngại việc này sao...]
"Cô đó, nấu nướng thì cẩn thận một chút."
Gương mặt lo lắng của Tú Nghiên khiến Giai Kỳ cũng có chút suy nghĩ, Giai Kỳ bắt đầu cảm nhận được Tú Nghiên có gì đó với mình, nhưng để chắc chắn thì phải cần xem xét tiếp tục.
"Dụng cụ y tế cô để đâu vậy."
Nàng chỉ về phía cuối góc của nhà bếp, Tú Nghiên vội vội vàng vàng chạy đến lấy băng keo cá nhân dán vào tay cho nàng.
"Lần sau cô cẩn thận hơn đó!"
"Tôi biết rồi."
Giai Kỳ nhìn Tú Nghiên một lúc, bị cuốn bởi gương mặt xinh đẹp hài hòa này, rồi cũng tỉnh lại tiếp tục nấu ăn nhưng Tú Nghiên lại cản.
"Thôi cô đứng ngoài đi, để em làm cho."
Rồi Tú Nghiên vào bếp, nàng chỉ đứng đó phụ những thứ lặt vặt thôi.
Thấy vậy chứ Tú Nghiên nấu ăn rất ngon và giỏi, chỉ vì được cưng chiều riết nên không thèm lại, cứ nạnh vào Kaine mà thôi. Giờ thì sỉ gái nên đã vào bếp làm đủ thứ món cho gái ăn.
Với món mì ý thì quá đơn giản với Tú Nghiên, nên chỉ trong vòng 20 phút cũng đã nấu xong.
"Đây! Ăn thôi."
"Chà! Thơm quá vậy, nhưng có uy tín không?"
"Đừng có khi dễ em, em mà nấu sau này cô không ăn được của ai đâu. Bị ghiền em nấu đó!"
Nàng chỉ cười rồi thử miếng đầu tiên, đúng là hương vị khác với nàng làm thật nhưng nó rất ngon. Nêm nếm vừa miệng và có mùi thơm lan tỏa trong miệng.
"Này! Ngon thật ấy."
"Thấy chưa em nói rồi, cô ăn rồi cô sẽ ghiền thôi."
Cả hai ngồi đối diện vừa ăn vừa nói chuyện, câu chuyện làm hòa cũng khép lại. Đúng là con đường để chinh phục hay làm hòa đều từ con đường ăn uống mà ra.
[Nếu có thể em sẽ nấu cho cô ăn cả đời...]
Coi bộ Tú Nghiên có vẻ si tinh cô giáo Giai Kỳ này mất rồi.