Rồi Ta Sẽ Lại Yêu

Chương 13: Say xỉn

Sau giờ ra chơi, ai nấy đều nhanh chóng trở về lớp của mình. Di Di, Nhã Uyên và Tú Nghiên cũng vậy, chạy lên lớp thật nhanh để vào trước giáo viên.

"Nhanh lên, giáo viên sắp vào rồi."

Vừa chạy hì hục vừa nói với nhau, vô tình gặp Giai Kỳ đang đi vào lớp A6. Tú Nghiên thấy nàng nhưng nhớ lại lúc nảy liền làm ngơ không thèm nhìn, người bên này cũng thấy được Tú Nghiên. Định nhìn rồi cười với cái tên này nhưng bị lơ đi có chút quê nhẹ và khó hiểu.

[Từ lúc ra chơi là đã mặt nặng mài nhẹ với mình rồi.]

[Thôi thì tí nói chuyện sau với tên đó vậy.]

Rồi ai cũng vào việc nấy, những tiết học kéo dài hơn khiến mọi người có vẻ đuối dần.

May mắn có tiếng trống vang lên như giải thoát cho giáo viên và cả học sinh.

Ai nấy đua nhau ra về, cả bọn của Tú Nghiên có hẹn cho ngày hôm nay.

"May! Tối đi bar nè."

"Mấy giờ."

"Tầm 8h hơn 9h đi. Mình qua đón cậu."

Minh Triết nói vậy, rồi cả đám ai nấy cũng đều đồng ý. Do đang giận Giai Kỳ nên Tú Nghiên nhanh chóng đồng ý để đi chơi mà bỏ qua một hôm học bài cùng nàng.

"Về chuẩn bị thôi."

Cả đám tạm biệt nhau rồi ra về, Tú Nghiên đi lủi thủi một mình xuống nhà xe lấy xe ra về.

"Bực mình thiệt mà, mình ghét thầy đó."

Vừa dắt xe vừa lầm bầm một mình về thầy Minh Kha, mọi thứ đều không thích về thầy ấy. Bởi vì Tú Nghiên biết được thầy ấy không tốt, lại còn nhận tiền sau lưng để giúp học sinh nâng điểm. Mặc dù môn thầy ấy không quan trọng, nhưng để thầy ấy ghét thì môn đó cũng có thể khắt chế ở lại một năm nữa.

Chuẩn bị chạy xe ra về thì gặp Giai Kỳ tiến đến nhà xe, thấy thế liền hịn ga chạy thật nhanh ra về chẳng muốn nói chuyện với nàng.

Chạy vù qua như một cơn gió khiến nàng khó hiểu nhìn theo bóng lưng ấy.

"Chạy gì dữ vậy không biết, tự dưng không thèm nói chuyện với mình nữa."

Nàng cũng có chút khó chịu trong lòng, dù sao thì cũng quen cái cách hai người làm quen và nói chuyện với nhau rồi. Nay lại không nói không rằng nên khiến nàng có chút bức rức trong người.

"Tí tôi sang nhà em rồi em biết tay tôi."

Nàng làm sao biết được, tí nữa có người lại đi bar mà chẳng cho nàng hay biết. Dù sao hôm nay cũng đã là thứ 7 cuối tuần rồi nên nàng tranh thủ sang nhà dạy sớm cho Tú Nghiên để nghỉ ngơi và nếu có thể lại rủ em ấy đi chơi như hôm qua.

----18h----

Nàng tranh thủ chạy xe qua nhà Tú Nghiên, đem theo chiếc hộp cơm khi sáng đã được nàng rửa sạch sẽ đem sang đưa lại cho Tú Nghiên.

Đến hơn 18h30 nàng đã đến được nhà em, nhưng giờ này đã chẳng thấy tăm hơi của Tú Nghiên ở đâu cả.

"Có ai ở nhà không ạ?"

Nghe tiếng gọi, Kaine liền đi ra mở cửa cho nàng.

"Ủa hôm nay cuối tuần cô giáo sang dạy May à?"

"Vâng ạ."

"Sao con bé chẳng nói gì hết, tôi lại tưởng được nghỉ. Với cả con bé nó đi chơi rồi."

"Hôm qua em có nói với May là sẽ sang dạy rồi mà, giờ lại đi chơi."

Kaine liền nhận ra là Tú Nghiên lại lừa mình để đi chơi, anh liền tức giận nhưng vẫn cố kiềm chế để mời Giai Kỳ vào nhà.

"Cô giáo vào nhà đi, để tôi gọi nó về."

"Dạ em cảm ơn, sẵn cho em gửi lại hộp cơm khi sáng May có làm đem theo cho em."

Kaine giờ mới nhận ra, khi sáng có người nấu đồ ăn sẵn cũng là vì lí do này đây. Nhưng tại sao giờ lại đi chơi mất mặc dù đã có hẹn với nàng.

"Gọi chẳng bắt máy."

Nàng vẫn kiên trì ngồi đó chờ, nói chuyện với Kaine một lúc để đợi xem Tú Nghiên có về hay không.

Tại quán bar, Tú Nghiên quăng điện thoại ở một góc của ghế sofa rồi quẩy hết mình với bạn bè của mình. Uống cũng khá nhiều rượu đến nỗi say mèm ra chẳng biết đường về, Minh Triết thấy thế liền nói cả đám đi về, ở đây tí nữa là Tú Nghiên uống chẳng còn giọt rượu nào.

"Muộn rồi về thôi."

Cả đám nhanh chóng kè kè theo để chở Tú Nghiên về đến nhà, vì say chẳng còn nhận thức được nên cả đám phải đi theo.

Chạy gần 1 tiếng mới đến nhà, ấn chuông cửa thì thấy Kaine đi ra với vẻ mặt nghiêm nghị.

"Mấy đứa về cẩn thận."

Giọng nói khá gắt gỏng, tay vẫn đỡ Tú Nghiên vào bên trong nhà. Giai Kỳ vẫn chưa về, nàng vẫn đợi đến khi Tú Nghiên về để hỏi rõ chuyện hôm nay. Nhưng có lẽ khiến nàng thất vọng vì thấy bộ dạng này của Tú Nghiên, nàng giận giận lắm nhưng vẫn phụ Kaine đưa Tú Nghiên lên phòng.

[Thì ra em vẫn có thói quen uống rượu như thế.]

Nàng thấy vậy thôi cũng đành chào Kaine ra về, dù sao mai cũng đã là chủ nhật có gì liên hệ sau với Tú Nghiên.

"Cô giáo về cẩn thận, xin thứ lỗi vì hôm nay em tôi có chút không tốt với cô."

"Dạ không sao, chào anh em về."

Nàng lủi thủi dắt xe ra về, Kaine đưa nàng đến tận cổng rồi mới an tâm vào nhà.

"Cái con bé này mình phải chỉnh đốn lại mới được, riết rồi tụ tập ăn chơi."

Kaine vẫn làm nước giải rượu và vẫn chăm cho Tú Nghiên tỉnh từ từ.

Đến sáng hôm sau, Kaine không chuẩn bị đồ ăn sáng nhưng lại ngồi dưới phòng khách làm việc.

Trên phòng, Tú Nghiên khó khăn tỉnh dậy. Rượu uống ngày hôm qua khá mạnh, nên khiến em nhức đầu chẳng ngồi dậy nỗi. Mất một lúc mới đi vào trong vệ sinh cá nhân và đi xuống dưới nhà.

"Hai ơi, có gì ăn không em đói quá."

"Bước xuống đây anh nói chuyện tí."

Mặt Kaine vẫn một tâm thế lạnh lùng cọc cằn, Tú Nghiên nhận ra được có chuyện nên ngoan ngoãn lại cạnh Kaine ngồi.

"Sao vậy haiii."

"Đêm qua em biết ai đến nhà mình không?"

Tú Nghiên lắc đầu nên Kaine liền nói tiếp.

"Cô giáo của em đến để dạy em học, mà em cố tình nói với anh hôm nay không học rồi đi chơi luôn."

"Em...em...em..."

"Cô ấy đợi đến khi em về luôn đấy, còn em thì say xỉn đi về. Coi có xấu hổ không hả?"

Tú Nghiên chẳng nói gì thêm nữa, ngồi đó nghe anh mình la suốt một lúc, làm việc tư tưởng lại cho Tú Nghiên nhận ra việc của mình.

"Em đi đến nhà xin lỗi cô giáo ngay cho anh, còn không thì đừng về nhà."

Nhanh chóng đi lên phòng thay đồ rồi tranh thủ đến nhà của Giai Kỳ.

"Cô ấy đợi mình lâu vậy sao?"