Cả đêm về cứ cười tủm tỉm suốt thôi, về nhà là nhanh chóng lên phòng soạn cặp và làm bài tập nàng đã giao. Dù sao cái gì cũng có tri thức trước đã rồi mới tính tới những tiêu chuẩn khác. "May à, có đói không? Anh có làm bánh để cho em đây này!"
Kaine đứng trước cửa phòng nói vọng vào, thấy Tú Nghiên đi chơi về sợ còn đói nên nhanh chóng đem bánh lên cho em.
"Anh vào đi, em không khóa cửa."
Kaine mở cửa bước vào và đem đến để trên bàn của Tú Nghiên, thấy em mình hôm nay vui vẻ hơn hẳn liền tò mò hỏi ngay.
"Hôm nay đi chơi với ai mà về vui vẻ hơn hẳn đây!"
"Em đi với bạn thôi, nhưng tại cảm thấy vui nên nó vui ấy anh."
Kaine hiểu em gái mình mà, kiểu gì cũng đang giấu giếm đi điều gì đó.
[Để coi em qua mắt được anh hai này bao lâu.]
Kaine cũng không nói gì thêm, chỉ để đồ đó rồi đi ra để cho Tú Nghiên nghỉ ngơi ngày mai còn đi học.
Sáng ngày hôm sau, Tú Nghiên thức dậy sớm để chuẩn bị đồ đi học. Hôm nay tự nấu đồ ăn sáng, tự dọn bàn cho Kaine xuống ăn cùng.
"Hai ơi, xuống ăn sáng với em."
"Wow, nay trời bão cấp độ mạnh quá. Hôm nay làm đồ ăn sáng cho cả anh luôn cơ."
"Lâu lâu thức sớm mới có một bữa đó, anh lo mà ăn đi."
Cả hai anh em ngồi ăn sáng nói chuyện một lúc rồi Tú Nghiên tranh thủ đến trường, cũng không tốt lành gì mà nấu cho Kaine ăn đâu. Vì hôm qua có nghe Giai Kỳ nói hôm nay nàng sẽ ở trường cả ngày, nên hôm nay mới có cảnh là nấu đồ ăn đem theo cho nàng ấy.
Trong cặp đã có sẵn đồ đựng thức ăn gọn gàng để tránh Kaine nghi ngờ, nên nhanh chóng chuồng đi lẹ nhất có thể.
"Em đi học đây!"
"Đi cẩn thận."
Nhanh chóng chạy đến trường, chỉ tầm hơn 15 phút cũng đã đến. Đi sớm đến mức chỉ có le que vài người vừa mới đến, vẫn như thói quen ngồi ở hàng ghế trước cửa phòng nàng.
Nàng cũng chỉ vừa đến đã thấy dáng người quen thuộc ngồi ngay cửa phòng rồi, nhanh chân tiến đến rồi hỏi cái tên này.
"Hôm nay lại có chuyện gì mà ngồi đây đây!"
"À...ừ..."
"Sao? Lại gây chuyện gì rồi sao?"
"Thật ra em có nấu đồ ăn cho cô, vì hôm qua em có nghe cô nói hôm nay phải ở trường làm việc đến tận chiều. Nên...nên em có làm chút đồ ăn cho cô."
Vừa nói tay vừa đưa ra chiếc hộp hình con thỏ khá dễ thương, hộp hai tầng nên vừa đựng cơm và đồ ăn luôn.
Giai Kỳ khá bất ngờ về hành động này của Tú Nghiên, vì nàng chỉ nói sơ qua mà không nghĩ Tú Nghiên lại nhớ và làm đồ ăn cho mình.
"Cảm ơn em."
Nàng vừa nhận vừa cười với Tú Nghiên, chỉ cần như vậy thôi là trong lòng Tú Nghiên như muốn nở hoa rồi.
"Vậy em về lớp đây, cô nhớ ăn hết nha."
"Được rồi, tôi sẽ ăn hết tấm lòng này."
Giai Kỳ vô tư đến mức vừa nói vừa xoa đầu Tú Nghiên nữa cơ, trời ơi trong lòng Tú Nghiên bây giờ như mùa xuân nở rộ thiệt rộ rồi.
Chạy hết sức vào lớp, tim lại đập khá nhanh và hồi hộp. Cảm giác này chỉ có thích và được crush làm như vậy mới trở nên khá là hồi hộp và thích thú như vậy.
"Hành động đó....aaaaa."
Tú Nghiên ngồi đó cười suốt một lúc, ngồi nghĩ đến những lúc nàng làm xong việc rồi ngồi ăn đồ ăn mình nấu là đã hạnh phúc lắm rồi.
Phía văn phòng, Giai Kỳ mở hộp cơm ra và xem. Nào là cơm nắm với những kiểu tạo hình cute, rau và thịt được xếp khá bắt mắt. Nhìn thôi là đã muốn ăn rồi.
"Xem ra tên đó có tài nấu ăn quá nhỉ!"
Nàng cười rồi ăn vài miếng cơm nắm, cuốn nhìn đẹp và khá ngon. Nước chấm cũng chu đáo làm hẳn một hủ nhỏ.
"Ngon vậy."
Nàng từ từ thưởng thức, vì hôm nay nàng có tiết dạy lớp A6 và còn họp chốt đề giữa kì cho cả ba khối, nên hôm nay nàng khá bận rộn.
Trên lớp, Tú Nghiên học hành khá ổn. Hôm nay môn nào cũng xung phong lên trả bài, môn nào cũng phát biểu thật tốt đến mức cả lớp ai cũng phải bất ngờ và bàn tán về Tú Nghiên xuyên suốt.
"Hôm nay sao đây, học tốt quá nhỉ!"
Nhã Uyên quay xuống nói với Tú Nghiên.
"Mình nói thay đổi mà chẳng ai tin."
Cả đám có chút vui mừng, bởi vì nghĩ lời nói của cả nhóm tác động lên Tú Nghiên nên bây giờ em ấy mới thay đổi. Nhưng cả đám đâu biết, vì một người con gái khác mà Tú Nghiên thích nên cố gắng từ bây giờ và cả sau này nữa.
Xung quanh cũng nhìn Tú Nghiên với ánh mắt thích thú, bởi vì có vài người nói rằng "Nếu Tú Nghiên học tốt thì có thể bọn họ sẽ thích."
Vì lớp chọn nên gu của bọn họ đều là học giỏi trước, tuy Tú Nghiên rất đẹp và xinh nhưng trước đó học không tốt nên có người để ý xong rồi cũng làm ngơ. Giờ có vẻ mọi người đều trở nên thích Tú Nghiên hơn, nhưng làm sao lọt vào mắt xanh Tú Nghiên nếu không phải là Giai Kỳ.
Giờ ra chơi, Tú Nghiên rủ Di Di cùng Nhã Uyên xuống căn tin mua đồ ăn. Vừa xuống sân trường đã nhìn thấy Giai Kỳ đi cùng với thầy Minh Kha giáo viên bộ môn Sử. Người mà Tú Nghiên rất ghét vì lúc nào cũng kiếm chuyện để đì em.
"Này May! Thấy gì không?"
"Thấy, rõ quá cơ mà."
Tú Nghiên liền nhanh chóng kéo hai đứa bạn đi nhanh hơn và cố gắng vượt qua mặt hai người. Vừa đi ngang Giai Kỳ đã nhận ra bóng lưng ấy liền gọi.
"May!"
Nhã Uyên và Di Di Di bất ngờ, không phải tên này chỉ có người thân bạn thân mới gọi được Tú Nghiên vậy sao.
Tú Nghiên nghe đấy, nhưng mặc kệ và giận dỗi đi thẳng vào căn tin khiến nàng ở đây khó hiểu.
[Lại giận mình chuyện gì đây!]
Nàng thấy vậy rồi cũng thôi, đi cùng thầy Minh Kha xuống căn tin để thầy mua bộ thước. Vì thầy vô tình dạy kế bên lớp nàng nên khi ra chơi cả hai chạm mặt, nói chuyện sẵn đi mua đồ cùng thầy ấy luôn.
Còn Tú Nghiên có chút khó chịu trong người.
[Mình có đưa đồ ăn rồi mà còn xuống căn tin nữa.]
[Aaaa...khó chịu quá.]
Tự đánh trống trong lòng, Nhã Uyên liền quay sang hỏi ngay.
"Sao cô chủ nhiệm gọi cậu là May vậy, chả phải hai người có thân đâu."
"Ờ...vô tình cô ta nghe các cậu kêu vậy nên giờ gọi vậy đó, kệ đi."
Cả hai lấy làm lạ, bình thường ai không thân mà gọi như vậy liền bị ăn chửi ngay. Nhưng rồi cứ để hỏi tội và xem xét coi sao mới nói được với Tú Nghiên.