Cả hai cũng đã đến được bờ hồ cạnh công viên, ở đây giờ này khá đông. Nào là nhóm bạn ngồi ăn và trò chuyện, nào là các cặp đôi ngồi quanh ghế đá để tâm sự với nhau.
"Ở đây vui thật ha, lâu rồi tôi mới đến đây đó."
"Em cũng vậy, hồi lần em thích đi lắm. Sau thời gian em không còn đi nữa."
"Sao vậy, nghe buồn thế!"
"Do em không còn hứng thú nữa ấy, nhưng giờ thì khác rồi."
Ý như vậy rõ ràng nhưng Giai Kỳ vô tình không để ý, xung quanh ai nấy cũng đi dạo và có trẻ con nữa cơ. Cả hai người cùng đi dạo, vừa đi vừa nói chuyện hăng say. Vô tình có một anh kia vì giỡn quá trớn với bạn của mình, nên va phải Giai Kỳ khiến nàng ngã xuống. May mắn là tay chân của Tú Nghiên nhanh nhẹn nên đỡ được nàng vào trong lòng của mình.
"Này anh kia, có mắt không?"
"Xin lỗi, tôi không để ý xung quanh."
"Anh có xin lỗi cô ấy chưa, người cần thì không xin lỗi."
Chàng trai đó quay sang xin lỗi nàng, Giai Kỳ kiểu người không để bụng nên gật đầu rồi cho qua.
"Lần sau đừng để tôi gặp lại anh."
Lườm anh ta một cái rồi quay sang Giai Kỳ hỏi han.
"Cô có sao không? Chân cô có bị đau không?"
"Không sao, chỉ có hơi đau một xíu vì bị trẹo chân một tí."
"Để em dìu cô đi."
Vừa nói dứt câu, tay Tú Nghiên đưa ra và đỡ nàng đi từng chút vì sợ nàng đau.
"Nè, khi nảy hung dữ quá vậy."
"Do anh ta chẳng thấy đường, với cả do hắn va vào cô."
"Tôi không sao đâu mà, hung dữ quá chẳng ai thèm yêu đâu."
Cả hai nhìn nhau rồi cười, từ giờ họ như thể sắp đi qua một mối quan hệ không còn là cô và trò nữa, mà là một người bạn rất thân. Chưa kể Giai Kỳ còn đến nhà làm gia sư riêng cho một mình Tú Nghiên nữa, thì giữa họ sẽ xóa bỏ được những điều không hay trước đó.
"Ngày mai cuối tuần, cô có sang dạy em không?"
"Em muốn nghỉ ngơi không, nếu em muốn nghỉ thì tôi sẽ không đến."
"Thôi cứ đến dạy em đi, dù sao cũng gần thi giữa kì rồi."
"Nhanh ha, mới học có 1 tuần mà loay hoay lại giữa kì rồi."
Hai người vẫn như vậy, vẫn dìu nhau đi xung quanh nhìn ngắm quang cảnh rồi nói chuyện.
Ở gần đấy có một ghế đá không có người ngồi, thấy nàng đi nảy giờ sợ mỏi nên Tú Nghiên liền nhanh chóng dìu nàng đến đấy.
"Ngồi nghỉ tí đi, cô đi nhiều quá chân cô sẽ bị phồng mất."
Cả hai ngồi đó nhìn ngắm đường xá xe cộ qua lại, rồi vô tình Tú Nghiên quay sang nhìn Giai Kỳ lại một lần nữa bị thu hút bởi nhan sắc ấy, nhìn đắm đuối một lúc rồi thấy nàng nhìn sang liền bối rối thu tầm nhìn của mình lại.
"Hôm nay vui thật, cảm ơn em nha."
"Nếu cô muốn vui như hôm nay, thì sau này có gì nói em em sẽ chở cô đi."
"Được vậy tốt quá còn gì."
Giai Kỳ bỗng dưng nhớ đến cả đám của Tú Nghiên lại gọi em bằng May, nàng liền thắc mắc hỏi ngay.
"À mà sao mấy bạn kia gọi em bằng May vậy?"
"Đó là biệt danh của em ấy, dù sao em sinh vào tháng 5 nên riết bạn em và người nhà gọi em bằng May."
"Hóa ra là vậy."
"Nhưng ít người biết lắm, chỉ có gia đình với đám bạn của em biết thôi."
"Vậy tôi có thể gọi em bằng tên đó được không?"
"Được chứ, với cô thì luôn đi. Dù sao cô cũng như một người bạn của em."
Nàng cười với Tú Nghiên, một nụ cười nhưng có thể vương vấn cả đời đấy.
"Thấy cô cũng chẳng lạnh lùng như lời đồn nhỉ?"
"Đó là với những người tôi không muốn tiếp xúc thôi, còn với những người tôi cảm thấy an toàn thì sẽ khác."
"Tính ra hôm nay đi em mới biết được cô không hề khó gần và có một chút không đúng với lời đồn."
"Đúng rồi, lời đồn sao mà đúng được. Nói chung tiếp xúc với tôi mới hiểu được, còn chỉ nghe lời đồn thì mãi mãi chỉ ở đó."
Nói chuyện cũng hơn cả tiếng, nhìn đồng hồ cũng đã 10h hơn rồi nên cả hai tranh thủ về nhà.
"Để em dìu cô ra xe."
Tú Nghiên tinh ý đến mức chẳng cho nàng đυ.ng đến túi xách, em nhanh chóng đeo túi xách của nàng lên người và cả túi xách của mình nữa. Giai Kỳ có chút rung động với những hành động của Tú Nghiên ngày hôm nay, nàng lâu lâu lại nhìn Tú Nghiên một lúc.
"Giờ chúng ta về thôi."
Vẫn là vừa nói vừa đội nón lên cho nàng vừa gạt gác chân cho nàng, dìu nàng ngồi lên xe trước an toàn rồi mới tới lượt của mình.
Thấy trời đêm có vẻ lạnh và có chút sương bao phủ, may mắn là Tú Nghiên có đem theo áo khoác bên mình, nhanh chóng để áo của mình che đi phần váy của nàng. Vì chân nàng đau nên phải chịu khó ngồi một bên, áo khoác của Tú Nghiên đã yên vị che chắn kĩ càng cho Giai Kỳ.
"Cảm ơn em."
"Điều em nên làm mà."
Và rồi Tú Nghiên chạy xe từ từ trở về nhà Giai Kỳ.
Cả ngày hôm nay đi dạy rồi đi chơi nên có chút mệt mỏi, chưa đến nhà nữa là Giai Kỳ đã gục hẳn lên tấm lưng của Tú Nghiên rồi, cảm nhận được nàng đã ngủ nên một tay chạy xe một tay đỡ nàng ngồi sát vào mình để tránh nàng gục xuống đường.
Đến nhà nàng bình thường sẽ tầm 20 phút nhưng vì nàng ngủ nên đã đến muộn hơn tầm 45 phút, thấy Giai Kỳ ngủ như vậy cũng chẳng nỡ đánh thức nhưng phải gọi nàng dậy mới vào trong nhà được.
"Cô ơi đến nhà rồi."
Nghe giọng nói ấm áp ấy cất lên, Giai Kỳ biết đó là Tú Nghiên nên liền mở mắt.
"Đến rồi sao, tôi cứ tưởng mình đã ngủ ở nhà rồi ấy chứ."
Vì được đỡ và che chắn kĩ nên Giai Kỳ ngủ ngon lành đến mức giao cả mạng sống của mình cho Tú Nghiên chở về.
"Cô vào nhà nghỉ ngơi đi, ngủ ngon nha."
"Về cẩn thận, đến nhà nhớ nhắn cho tôi yên tâm."
Tạm biệt nhau rồi Tú Nghiên trở về nhà, trên đường đi cứ cười tủm tỉm mãi thôi.
"Mình hiểu rõ được lòng mình rồi, mình biết mình đã thích ai để ý ai rồi."
"Lần này không sai được nữa, cảm xúc mình quá rõ ràng rồi."
Tú Nghiên nhận ra được bản thân mình đã thích Giai Kỳ rồi, vì nét đẹp vì nàng biết lắng nghe, vì nàng là con gái, vì nàng là người không quá lạnh lùng. Không phải gu Tú Nghiên nhưng rõ ràng vẫn thích nàng.
"Từ nay mình sẽ cố gắng thay đổi hơn để cô ấy vui, có thể cô ấy không biết nhưng mình sẽ cố gắng để cô ấy không cảm thấy khó chịu."
Tự nhủ với bản thân, tự thay đổi và sẽ nghe lời nàng nói. Đúng là yêu vào rồi con người ta có những điều thay đổi tự nhiên thật.