Rồi Ta Sẽ Lại Yêu

Chương 10: Tâm sự

"Đồ ăn của hai vị đây ạ."Nhân viên phục vụ đem đồ ăn ra cả bàn, hai người nhanh chóng chụp hình rồi bắt đầu thưởng thức.

"Cô ăn đi, đồ ăn ở đây em nghĩ sẽ hợp khẩu vị của cô ấy."

Vừa nói vừa gắp một ít vào chén của nàng, những món ở đây tuy không nhiều nhưng lại rất vừa miệng của cả hai.

"Em kiếm ở đâu mà tìm được quán này hay vậy?"

"Trước đây em có đi ăn với gia đình thấy cũng ngon nên sẵn tiện giới thiệu quán với cô luôn."

"À, ra là vậy."

"Chớ cô tưởng đi với ai sao?"

"Tưởng người như em đào hoa, dắt cả chục anh vào đây rồi ấy chứ."

Tú Nghiên bật phá lên cười khiến Giai Kỳ bất ngờ, lần đầu tiên thấy Tú Nghiên cười vui đến như vậy.

"Em mà có anh nào chắc còn lâu cơ."

"Vậy không có ai theo đuổi em sao? Người như em nói không ai theo đuổi thì tôi không tin đâu nha!"

"Có chứ, chẳng qua là em không để mắt đến thôi."

Nàng gật gù rồi cười cười, người như Tú Nghiên sao mà không có ai theo đuổi được.

"Mà nè, sao ba mẹ em ít thấy ở nhà vậy."

"Ba mẹ em đi công tác suốt thôi, nhà cửa có mỗi anh em và em à."

"Bởi vậy nói sao tôi sang mà chẳng thấy ba mẹ đâu."

"Đó cũng là lí do tại sao em không vui thật sự đó."

"Nếu em không ngại thì có thể tâm sự cùng tôi này.

Tú Nghiên dừng đũa, hai bàn tay đưa lên cằm đỡ và nhìn thẳng vào Giai Kỳ.

"Cô không ghét em nữa sao?"

Giai Kỳ vội né tránh ánh mắt ấy vừa nhăm nhi miếng thịt vừa nói với Tú Nghiên.

"Không ghét cũng không thích, bình thường như những bạn học sinh khác."

"Đúng thật là lạnh lùng mà."

"Tính tôi vậy rồi, dù sao tôi thấy em có thay đổi nên cũng chẳng ghét gì. Cứ xem như trải lòng với giáo viên chủ nhiệm vậy thôi."

Tú Nghiên cười cười rồi uống tí nước để sẵn sàng kể cho nàng nghe, chẳng hiểu sao Tú Nghiên chưa bao giờ kể quá nhiều chuyện trong cuộc sống cho ai nghe. Nhưng với Giai Kỳ, khi nàng nói như vậy Tú Nghiên liền như được chạm vào nỗi lòng của mình mà sẵn sàng kể ra hết.

"Thật ra nhìn như vậy thôi, nhưng ba mẹ không thương em nhiều bằng anh hai của em. Do anh hai em giỏi, với cả anh ấy là con trai, cưng thì có cưng em đó nhưng em biết ba mẹ thương ai hơn mà."

"Còn anh hai thì thương em lắm, có gì ngon hay đồ đẹp, đi đâu ảnh cũng nhớ đến mua cho em. Đó cũng là niềm an ủi lớn nhất cuộc đời em rồi."

"Nhưng làm sao sánh bằng tình yêu của ba mẹ đúng không, nên nhìn em vui vậy thôi chứ thật ra lòng em cũng cần được yêu thương lắm cơ."

Giai Kỳ chú tâm lắng nghe, lâu lâu lại còn nhìn lên nét mặt của Tú Nghiên xem như thế nào. Cảm giác đồng cảm và cũng có chút gì đó cảm động, không phải thương hại nhưng thật sự nàng muốn làm gì đó để Tú Nghiên vui lên hơn.

"Không sao, dù sao ba mẹ như vậy cũng muốn tốt và có tiền để cho cả hai anh em sống một cuộc sống đầy đủ. Việc của em chỉ cần học tốt thôi, tự khắc ba mẹ sẽ thấy và cảm nhận được mà."

"Hay giờ tôi có ý như này, nếu bài giữa kì sắp tới em cố gắng tất cả các môn điểm cao, chỉ cần 8đ trở lên thôi. Tôi sẽ cho em một món quà và một điều ước, cần gì cứ nói với tôi."

"Cô hứa đi."

"Được rồi tôi hứa, chỉ cần em cố gắng thì tôi sẽ thực hiện."

Cả hai người ngoéo tay hứa với nhau, cảm giác của Tú Nghiên khi nói ra được hết tâm tư của mình thật nhẹ nhàng, còn Giai Kỳ thì lại thấu hiểu được một phần nào câu chuyện mà Tú Nghiên đã kể.

[Lúc này nhìn em ấy vô tư nhỉ!]

Giai Kỳ nhìn thẳng vào mắt Tú Nghiên, thấy được đôi mắt biết cười ấy có lúc lại không thể nào cười được tự nhiên.

[Sống trong gia đình giàu có cũng có những nỗi buồn riêng ha.]

Tú Nghiên nhìn nàng, cũng cảm nhận được người giáo viên chủ nhiệm này thật tốt, thật đáng tin cậy. Như thể được sống với đúng cảm xúc của mình, trong lòng thoải mái đến nhường nào.

[Mình lại muốn cô ấy làm bạn với mình.]

"Em đi vệ sinh tí nha, cô cứ ăn đi tí em quay lại."

Nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh, nhưng ai lẻn ra quầy thanh toán để trả hết chầu ăn của ngày hôm nay. Khi thanh toán xong liền nhanh chóng trở về bàn của mình.

"Giờ mình đi ha."

Nàng nhanh tay đưa tay lên để phục vụ đến bàn của mình.

"Cho tôi thanh toán."

"À khi nảy bạn này đã thanh toán rồi ạ, cảm ơn quý khách đã ghé nhà hàng chúng tôi."

Nàng nhìn sang Tú Nghiên, gương mặt đó ngạo nghễ biết bao nhiêu. Giai Kỳ liền nói với em.

"Nè, chầu ăn hết bao nhiêu tôi gửi tiền lại cho em."

"Không cần đâu, lần sau đến cô khao em là được."

"Hay quá ha, em còn là học sinh cơ mà, lại còn bày trò lén đi vệ sinh nữa cơ chứ "

"Em biết cô sẽ thanh toán nên em đã đi trước một bước rồi."

Cả hai rồi cũng đứng lên và rời khỏi quán, hôm nay thay vì học bài thì bỏ ra một ngày để đi ăn cùng nhau xóa hết mọi hiểu lầm và ác cảm của hai người.

"Giờ cô có muốn đi đâu nữa không?"

Vừa nói vừa lấy nón bảo hiểm đội vào cho nàng, đi với Tú Nghiên thì Giai Kỳ chẳng hề động tay vào được những thứ nhỏ nhặt này.

"Nè, có thân không mà đội mũ cho tôi thế!"

"Ai em cũng làm vậy mà, tính em vậy quen rồi."

Nàng đang mừng thầm nhưng nghe câu đấy lại quay sang có chút hụt hẫng, cũng chẳng biết làm sao nhưng nàng lại có chút khó chịu.

[Trong lòng mình bức rức quá vậy.]

"Đi dạo một tí rồi về cũng được, dù sao ngày mai cũng là cuối tuần."

"Vậy đi dạo gần quanh bờ hồ ha."

"Em cũng biết chỗ đó hả?"

"Biết rõ luôn cơ."

Hai người như tìm được ý chung vậy, vui mừng nói chuyện như chưa hề có cuộc ghét bỏ nhau lúc nào.

"Vậy đi đến đó thôi."

"Đi thôi."