Sau hai tiết toán vừa xong, Giai Kỳ cũng tranh thủ trở về phòng họp bộ môn để cùng với các giáo viên khác họp một chút về vấn đề ra đề giữa kì. Mặc dù nàng trẻ tuổi, nhưng được cái có tài nên đã được mọi người phân công làm trưởng bộ môn toán. "Xin lỗi mọi người em vừa dạy ra nên đến trễ một chút."
"Không sao, giờ mình họp cũng không muộn."
Mọi người ai cũng ưu ái cho Giai Kỳ, bởi vì nàng quá giỏi nên được lòng tất cả mọi người. Thầy cô của những bộ môn khác cũng khá thích nàng với tính tình dễ thương lại còn hòa đồng, nhưng trong đó cũng có một số ít không thích nàng bởi vì quá giỏi nên đâm ra ghen tị.
Về phần Tú Nghiên, sau khi có được điểm 10 liền thích thú và muốn học vô cùng. Cảm giác thay đổi tích cực khiến bản thân của em cảm thấy vui vẻ và mang nhiều năng lượng hơn. Trong lòng bây giờ thầm cảm ơn Giai Kỳ, đêm qua nhờ nàng nói vào mấy câu khiến cho Tú Nghiên có thay đổi suy nghĩ. Lúc đó trong lòng Tú Nghiên cũng nghĩ rằng [Mình thử xem sao, biết đâu sẽ có kết quả tốt.]
Nên việc thay đổi này làm cho Tú Nghiên cảm giác được đang dần tìm lại bản thân của mình từ rất lâu rồi.
"Hôm nay đi chơi không May."
"Thôi, nay mình bận nên hôm khác ha."
Cả đám có chút thất vọng, vì đó giờ cuộc vui nào cũng có mặt Tú Nghiên nhưng giờ lại biết cách từ chối nên cả đám thấy làm lạ.
"Chà! Nay còn biết từ chối bọn mình nữa cơ."
"Hẹn các cậu khi khác vậy."
Rồi xong các tiết học còn lại, cả đám tách nhau ra mà về. Chỉ có Tú Nghiên vẫn chưa chịu về, mà chạy đến trước cửa phòng làm việc của Giai Kỳ đợi nàng. Vì lời hứa sau giờ học sẽ đi ăn nên phải đợi đến khi nào gặp được nàng thì thôi.
Sau 10 phút nàng cũng trở về từ phòng họp, thấy Giai Kỳ từ xa Tú Nghiên đứng lên trông ngóng nàng đến gần hơn.
"Coi bộ mấy cái này thì đúng giờ quá ha."
Trên tay nàng còn xấp tài liệu chưa kịp cất vào, vừa họp ra là về liền phòng của mình. Bản thân nàng khi nảy cũng có nghĩ đến lời hứa của Tú Nghiên, nên sợ em đợi nàng liền nhanh chóng trở về phòng.
"Cô bận gì sao?"
"Không. Lời hứa còn với em kia mà, đợi tối cất đồ rồi đi thôi."
"Cô đi xe mà đúng không? Hay giờ về nhà đi, tí em thay đồ khác rồi sang đón cô đi."
Nàng có cảm giác không phải Tú Nghiên nữa, tự dưng cả ngày hôm nay cứ như một con người khác vậy. Nói chuyện nhẹ nhàng hơn, lại còn hiền một cách quá đáng luôn cơ.
"Vậy giờ về thôi, tí tôi sẽ gửi vị trí của tôi rồi em đến."
"Dạ. Bye cô!"
Vui vẻ tạm biệt nàng rồi chạy thật nhanh ra nhà xe lấy xe chạy về, còn nàng vẫn từ tốn dọn dẹp mới ra về sau.
Vừa ra nhà xe đυ.ng phải thầy Gia Khiêm -giáo viên bộ môn tiếng anh, thầy ấy thích Giai Kỳ đã từ lâu nhưng vẫn chưa dám thổ lộ vì sợ làm mất đi cả mối quan hệ đồng nghiệp.
"Cô về muộn vậy?"
"À, do tôi họp bộ môn nên về trễ ấy mà. Giờ tôi về ngay đây."
"Cô về cẩn thận nha."
"Cảm ơn thầy."
Vẫn một mặt chẳng có cảm giác vui vẻ gì, dù sao nàng vẫn thể hiện một mức độ lịch sự nhất định.
Nàng trở về nhà, thay đồ và chuẩn bị để tí nữa Tú Nghiên sang đón đi cùng.
"Cảm giác như Tú Nghiên thay đổi thật nhỉ!"
Nàng cảm nhận được lần này có vẻ như không phải giở trò nữa, nàng thấy được sự thay đổi tích cực ấy. Nên có vẻ như sự ác cảm kia dần dần cũng mất đi vì bây giờ đã khác.
Tú Nghiên trở về nhà cũng nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ cho tươm tất, nhận được tin nhắn chia sẻ vị trí của Giai Kỳ nên cũng đã xuất phát đi theo.
"Nay không ăn cơm với anh sao?"
"Không anh, nay em có việc rồi. Anh ăn một mình đỡ hôm nay nha."
Kaine cũng đang nhìn đứa em gái này có gì đó lạ lắm, nên để từ từ xem kiểu gì cũng có chuyện để mà nói đây.
"May quá, chưa trễ giờ hẹn."
Nhà của Giai Kỳ cách nhà Tú Nghiên chừng 20 phút, nên với tốc độ của em thì đến nhà nàng phải gọi là cực nhanh luôn. Vừa đến trước cửa nhà, Tú Nghiên vội lấy điện thoại ra nhắn với nàng.
"Em đến rồi đây!"
"Chờ tôi ra ngay!"
Bên trong nhà nhận được tin nhắn liền lấy túi xách ra đến cửa, hôm nay Giai Kỳ mặc một chiếc áo sơ mi xanh cùng với chân váy trắng nhìn khá là bắt mắt. Đến nỗi Tú Nghiên nhìn chẳng rời mắt luôn kia mà.
"Này! Đi thôi, có gì mà nhìn tôi vậy?"
Tú Nghiên cũng mặc đồ có gu không kém, một chiếc áo croptop với quần ngắn cùng với đôi bata trông phong cách lắm cơ.
"Em mặc đồ cũng đẹp đấy, trông có gu thật!"
Được nàng khen vậy có chút ngại ngùng, rồi cũng nhanh chóng gạt chống chân hai bên cho nàng lên xe. Hành động này khiến Giai Kỳ có chút bất ngờ và thích thú một chút.
"Cảm ơn em!"
Tú Nghiên nhanh chóng chạy xe đi, vì chở nàng nên không dám chạy quá nhanh chỉ ở mức độ vừa phải mà thôi. Trên đường đi cả hai người nói chuyện rôm rả lắm.
"Sáng cô cố tình cho em làm dạng bài của ngày hôm qua hả?"
"Cũng chỉ là vô tình thôi, vô tình là tôi bốc ngay phiếu bài dạng đó."
Thật ra là nàng cố tình như ý của Tú Nghiên nói, nhưng sợ nói như vậy thì em sẽ có ý định ỷ lại nên phải giả vờ lạnh lùng rồi nói như vậy để dập tắt ý định suy nghĩ của Tú Nghiên.
"Hên ghê, em không nghĩ có ngày em làm được mấy bài toán đó."
"Nên tôi mới nói em cố gắng đi, rồi cuối cùng cũng sẽ hiểu được hết các dạng bài thôi."
"Em học đâu phải tệ, nên tôi tin em sẽ làm được nhiều hơn như vậy."
Tú Nghiên chỉ cười rồi thôi, được chút thì cũng đến quán mà Tú Nghiên đã chọn sẵn.
"Đến rồi ta vào thôi."
"Nơi này sang trọng quá ha."
"Thấy vậy chứ cô vào trong sẽ cảm nhận được nó đơn giản hơn là sang trọng ấy."
Cả hai đi vào bên trong, phía bên ngoài nhìn sang thật nhưng bên trong chỉ trang trí đơn giản khiến người nhìn cảm giác thoải mái mà không bị ngộp với không gian sang trọng bên ngoài.
Nhân viên đi ra đón cả hai người vào bàn.
"Hai vị đây đã đặt bàn trước chưa ạ?"
"Rồi ạ."
"Dạ vậy giờ mình vào bàn ngồi và đợi nhân viên ra mình gọi món ha."
"Vâng."
Tú Nghiên đi đến bàn kéo ghế sẵn ra cho nàng bước vào, từng hành động mà em đã làm đều khiến Giai Kỳ ngạc nhiên và cảm giác khó tả.
[Đây đều là những điều mình muốn có trong một mối quan hệ, nhưng em ấy lại quá tinh tế.]
Sau đó cả hai bắt đầu gọi món và đợi nhân viên lên món, ngồi đối diện nhìn nhau mà trong lòng cả hai có gì đó lạ lạ.
[Xinh thật.]
[Cảm thấy nét đẹp này thật sự không đùa được.]
Ngồi được một lúc Giai Kỳ cũng chủ động lên tiếng hỏi Tú Nghiên.
"Này! Em có thật sự vui vẻ như những gì em hay thể hiện trước các bạn của em không?"
"Sao cô lại hỏi vậy?"
"Tôi chỉ muốn biết nên hỏi vậy thôi ấy."
"Vậy thì cũng chẳng giấu gì cô, thật ra em không hề vui vẻ một chút nào cả."
Nàng đoán đúng thật và những gì nàng nghe lúc trước cửa lớp là đúng chứ chẳng hề sai.
[Vậy là những gì mình nghĩ đều đúng.]