Rồi Ta Sẽ Lại Yêu

Chương 8: 10đ đầu tiên

Thật lòng mà nói, với Tú Nghiên giờ đã có bước ngoặt thay đổi. Chính vì ngày hôm qua, khi nghe nàng nói vài câu như thế liền suy nghĩ ngay, đúng thật là không ai lo cho mình cả đời, nên nghĩ đến điều tiêu cực ngay lập tức biết sợ.

[Dù sao mình cũng phải cố gắng hơn]

Nhớ lại lời của đám bạn nói nữa, những lời Di Di đã nói khi ở lớp cũng khiến Tú Nghiên phải suy nghĩ.

Lên lớp ngồi ngây người ra đó, đang nghĩ cách xem như thế nào để thay đổi, như thế nào để Giai Kỳ không còn dè chừng với mình.

"Hello May, bọn mình đã đến rồi đây."

Giọng nói của Nhã Uyên nói vọng vào khi đến cửa, vừa đến là sắp biến thành cái chợ nữa rồi đó.

"Sao nay đi sớm thế, ngọn gió nào đưa May đến đây vậy nhỉ?"

"Các cậu biết đùa thật ha, nay có việc nên mình đi sớm thôi."

Cả đám tụm lại với nhau, ngồi soạn bài vở ra để chuẩn bị cho tiết toán của Giai Kỳ.

"Tí lại gặp khắc tinh của May rồi ha."

"Xời, chuyện gì chứ khắc tinh thì cũng phải sợ thôi."

Hôm nay mà Tú Nghiên nói được câu đó thì cũng biết được rằng đã và đang chăm chỉ học hành lại, cũng biết sợ hơn khi nhắc đến Giai Kỳ. Khi trước sợ 1 chứ bây giờ khéo lại sợ nàng đến 10.

*Tùng...tùng...tùng...*

Tiếng trống vang lên, giáo viên bắt đầu đi đến từng lớp của mình để bắt đầu buổi học, Giai Kỳ cũng dần đi đến phía cuối dãy hành lang lầu 2.

[Mong hôm nay cái tên đó chịu học.]

Vừa đi vừa nghĩ đến mỗi Tú Nghiên, mong là Tú Nghiên sẽ thay đổi và cũng có chút gì đó khiến này xóa bỏ đi kí ức không tốt về em.

"Cả lớp đứng."

Nghe hiệu lệnh cả lớp ai nấy đều đứng lên chào nàng.

"Được rồi cả lớp ngồi."

Tú Nghiên tự dưng cười một mình như được mùa vậy, vừa nhìn nàng rồi cuối xuống mà cười.

"Hôm nay ta sẽ trả bài cũ bằng cách lên bảng làm bài ha."

Ai nấy cũng sợ và ngồi nhìn thẳng vào tập sách của mình, sợ bị kêu trúng tên mình nên Tú Nghiên cũng phải giả vờ làm y hệt mấy bạn khác.

"Triệu Tú Nghiên."

Nghe đến tên mình liền hít thở lấy hơi, nói đúng hơn là thở hơi lên không ấy. Cầm sách vở của mình lên để chuẩn bị tinh thần ăn 0đ.

[Ông trời cho con qua được chuyến này.]

"Hôm nay ôn lại một chút về kiến thức 11, giải bài này cho tôi."

Nàng đưa ra một tờ giấy có chứa bài tập trong đó, may mắn sao là dạng bài ngày hôm qua nàng đã giảng cho em. Tú Nghiên đọc đề liền cười tủm tỉm, vừa cười vừa giải bài một cách trơn tru.

"Em xong rồi ạ."

Nàng đứng dậy rồi dò xét từng bước mà Tú Nghiên đã giải, size gap này khiến mọi người ở phía dưới nhìn mà thốt lên đẹp đôi.

Giai Kỳ không quá cao, chỉ cao tầm 1m67 mà thôi nhưng trái lại Tú Nghiên khá cao ráo và dáng người chuẩn tiêu chuẩn với mọi người, cao tầm 1m73. Khi nàng đứng cạnh với Tú Nghiên, nhìn bóng lưng của cả hai như thể hòa hợp vậy.

Di Di nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp lại bức ảnh hiếm có này, nhìn rất ư là hợp nhau. Chỉ tiếc là nhìn vậy mà chẳng ưa nhau.

"Ê coi nè, siêu hợp."

Bàn tán dưới này và tấm hình đó thật sự rất đẹp, người ta hay bảo trai tài gái sắc, với trường hợp này chỉ có gái sắc mà thôi.

"Bài em giải đúng rồi, giỏi!"

Nàng quay sang cười với Tú Nghiên rõ đẹp, nụ cười này trước đó em đã thấy được một lần rồi. Thật sự nó xao xuyến đến nao lòng.

"10đ"

"Em cảm ơn."

Cầm vở của mình về chỗ rồi cười tít cả mắt, đôi mắt của Tú Nghiên như thể biết cười vậy. Chỉ cần cười lên là như thấy được 10 ông mặt trời luôn.

"Trời ơi, nay ai mà giỏi vậy ta."

Dưới này ai ai cũng đều ngạc nhiên với Tú Nghiên, thật sự đó giờ khi giáo viên gọi lên bảng chỉ có ăn 0đ hoặc nợ lại mà thôi. Hôm nay được hẳn con 10 nên khiến ai cũng trầm trồ.

"Thôi nè, bạn cố gắng rồi nên khen bạn đi."

Tú Nghiên ngại đến đỏ cả mặt, thì ra nếu chịu cố gắng thì mọi người đều sẽ vui và chúc mừng mình như thế.

[Cảm giác này thích thật ấy, quả thật cô ấy nói không sai.]

Tú Nghiên lại càng muốn được tiếp xúc nhiều với Giai Kỳ hơn, để được nàng khai sáng cho nhiều điều mình chưa thể biết. Giờ Tú Nghiên mới công nhận, tại sao nàng trẻ tuổi như thế đã được xếp vào giáo viên xuất sắc mà khi nhắc đến ai nấy đều biết.

"Ta vào bài học luôn nhé!"

Và nàng bắt đầu giảng bài, hôm nay thật sự Tú Nghiên chịu học. Ghi chép tất cả những gì mình hiểu và cả những gì mình không hiểu vào vở, cái gì hiểu ghi riêng, còn cái gì không hiểu ghi vào tỉ mỉ để tối nay có thể để nàng giảng cho mình.

"Nay cậu có ăn trúng gì không?"

Minh Triết thấy nghi ngờ liền quay sang hỏi thẳng luôn, dù sao đó giờ hình ảnh Tú Nghiên chăm chỉ cũng khá hiếm thấy.

"Năm nay mình sẽ là học sinh xuất sắc cho các cậu xem."

Chỉ nói như thế khiến cả đám nhận ra được rằng Tú Nghiên đang dần thay đổi, mà thay đổi để trở nên tích cực như này thì ai nấy đều ủng hộ.

Trong suốt quá trình giảng dạy, Giai Kỳ cũng có để mắt đến Tú Nghiên xem em có đang học nghiêm túc không, nhận thấy lần này có vẻ tiến bộ hơn nên có chút mừng thầm trong bụng.

"Hôm nay bài chúng ta sẽ đến đây! Các bạn về giải hết 5 bài còn lại trong sách, hôm sau tôi sẽ kiểm tra và gọi lên bảng đấy!"

Dặn dò xong, còn dư được 5 phút nên nàng cho lớp ngồi chơi đến giờ giải lao. Tú Nghiên thấy vậy liền lấy điện thoại nhắn tin cho nàng.

"Cô có đồng ý đi ăn với em không?"

Nàng nhận được tin nhắn và liền trả lời lại.

"Hôm nay em học khá tốt, nên tôi sẽ đi với em."

Thấy được tin nhắn như thế liền lập tức cười tươi đến độ nàng nhìn xuống liền thấy ngay.

[Con bé này sao vậy ta, hay thật sự thay đổi rồi.]

Nàng nhìn kĩ, đôi mắt biết cười đó làm Giai Kỳ cũng ghi nhớ vào trí nhớ của mình.

[Để xem thay đổi được lâu và có tốt lên không.]

Nàng khá vui vì học sinh cá biệt bây giờ đã nghe lời mình mà thay đổi, thành công của một giáo viên chủ nhiệm chỉ có như thế là vui rồi.