Hơn gần 2 tiếng, cả hai người cũng học gần xong. Chỉ còn nốt bài cuối cùng là đã kết thúc buổi dạy kèm ngày hôm nay, Giai Kỳ khá ngạc nhiên với Tú Nghiên bởi vì em học rất nhanh và nhạy, chỉ cần nói một đến hai lần là đã hiểu và làm bài rất nhanh. "Em học cũng tốt ấy chứ, sao lại không chịu học."
"Em nghĩ gia đình em sẽ lo cho em sau này nên em không học, em cứ vậy mà chơi thôi."
Giai Kỳ nghe như vậy có chút tức giận, tại sao lại nạnh vào trông chờ vào gia đình như thế. Mặc dù điều đó có thể ba mẹ em không quan trọng nhưng nếu người ngoài nhìn bào họ sẽ đánh giá một đứa con gái như em, nàng thấy vậy liền nói rõ ràng cho Tú Nghiên hiểu.
"Sao em nói như vậy được, việc học là của mình cơ mà."
"Vấn đề là em chẳng thích học."
"Tôi thấy điểm em không quá tệ, chỉ là nó thấp thôi. Nếu như em cố gắng hơn thì biết đâu kết quả sẽ khác."
Tú Nghiên nghe những câu nói này liền ngán ngẩm nằm ường ra bàn lười biếng rồi nói với Giai Kỳ.
"Nói chung cuộc đời em, em quyết định chẳng cần ai nói vào nữa."
Nàng cũng đành mặc kệ không thèm nói nữa, đúng kiểu con người cứng đầu nên nói cỡ nào cũng chẳng thay đổi được.
"Xong việc rồi tôi về đây, ngày mai nghỉ. Cứ cách ngày tôi sẽ cho em nghỉ."
"Mai cô cứ đến dạy đi."
"Chả phải em chẳng muốn học à?"
"Em suy nghĩ rồi, em sẽ cố gắng học. Học mỗi ngày đi, em muốn toán của em giỏi."
Nàng có hơi bất ngờ với lời nói mà từ chính miệng của Tú Nghiên nói ra, vừa nảy còn nói với một tâm thế khác nhưng giờ lại thay đổi ngay lập tức.
"Tự dưng nghiêm túc quá tôi nghi ngờ em đấy!"
"Vấn đề là em nói khi nảy thì điều đó từ trước rồi, còn bây giờ phải khác chứ."
Nàng có chút vui mừng, dù sao học sinh của mình mà chịu học thì ai chả vui. Đặc biệt hơn là với Tú Nghiên thì khiến nàng vui hơn bao giờ hết.
"Được rồi, vậy mai tôi sẽ sang dạy tiếp."
"Cô về cẩn thận."
Vừa chào tạm biệt vừa đưa nàng ra đến tận cổng, tự dưng thay đổi đến chóng mặt như thế khiến Giai Kỳ có chút choáng ngợp, không biết có đang giở trò gì không nhưng thôi dù sao chịu học là nàng vui rồi.
"Mai nhớ đến trường sớm, sáng mai là tiết của tôi đấy!"
Nàng nhắc nhở, dù sao đó là tiết của nàng nên không muốn học sinh trong lớp phải đi trễ.
Nói xong nàng lên xe và chạy đi, đến khi khuất dần bóng nàng thì Tú Nghiên mới chịu đi vào nhà.
"Tự dưng có cảm giác lạ nhỉ!"
Tự cảm thấy bản thân có gì đó khác hơn nên liền cảm nhận và xem bản thân đang muốn gì, nhưng mệt mỏi quá nên bỏ qua luôn.
"Thôi kệ, giờ thì đi ngủ thôi."
Cảm giác mà Tú Nghiên mới vừa trải qua chắc là say nắng Giai Kỳ, nét đẹp ấy đánh vào trái tim của Tú Nghiên một cách bất chợt. Vì trước đó Tú Nghiên ghét nàng cực kì nên chẳng thèm để ý đến nhan sắc đó, mà đến hôm nay thì hoa khôi của trường cũng đã phải thốt lên vì nét đẹp của giáo viên chủ nhiệm của mình.
"Nghĩ lại thì nhìn cô ta đẹp nhỉ!"
"Khi nảy góc nhìn đó, khía cạnh đó thật sắc sảo. Chẳng hiểu sao nét đẹp ấy không hề đại trà."
Nằm đó và nhớ đến khi nảy lúc nàng cho bài tập, ngồi ghi chép với ánh mắt to tròn mà càng nhìn sẽ càng bị cuốn vào đôi mắt ấy một cách kì lạ.
"Bị sao vậy nè, cứ nhớ đến cô ta suốt thôi."
Nằm đó trăn trở một lúc rồi cũng vào được giấc ngủ, nằm ngủ đến mức không hay Kaine đã đi chơi về.
"Cái con bé này, không thèm khóa cửa nhà. Chắc ngủ mất rồi."
Anh đi vào và lên tầng kiểm tra thì thấy Tú Nghiên đã ngủ mất rồi, nên để im cho em gái của mình ngủ. Còn lại thì đóng cửa nhà dọn dẹp những gì khi nảy Tú Nghiên bày ra mà chẳng có lời trách móc nào. Thật sự Kaine phải gọi là cưng Tú Nghiên đến mức hư hỏng luôn ấy.
Về phần Giai Kỳ, khi về được đến nhà nằm ra giường theo thói quen.
"Tự dưng cái tên đó thay đổi lạ nhỉ? Vẫn không biết có ý đồ gì không."
Còn chút gì đó hoài nghi, bởi vì ngay từ đầu Giai Kỳ chỉ muốn giúp để Tú Nghiên học tốt lên chứ thật ra vẫn còn ác cảm chẳng thể xóa bỏ. Nên thấy cái tên đó tự dưng thay đổi khiến nàng phải dè chừng.
"Nhưng phải công nhận cái danh hoa khôi đó dành cho tên đó thật không sai."
"Giờ mình mới thấy rõ cái nét ấy."
Bên này cũng vậy, chạm nhau có một vài phút nhưng lại làm đối phương nhớ đến hình ảnh ấy. Đúng là nét đẹp có thể làm điêu đứng lòng người đây mà.
"Đẹp thì đẹp nhưng nết thì ngang quá, đúng là tiểu thư nên muốn gì được đó."
Khi nảy đến nhà, Giai Kỳ choáng ngợp với ngôi nhà xa hoa ấy. Trông không khác gì biệt thư mặt tiền cả, đúng thật là lời đồn từ những bạn bè và đồng nghiệp trên trường quả là không sai cơ mà.
Rồi cũng ngưng suy nghĩ của bản thân, tập trung vào soạn giáo án và những bài tập để ngày mai dạy học cùng với việc đến nhà kèm Tú Nghiên học tiếp tục.
Sáng ngày hôm sau, Tú Nghiên tự giác thức dậy chuẩn bị như mọi ngày, không hiểu sao dạo gần đây tự giác lên hẳn làm cho Kaine cũng bất ngờ về đưa em gái của mình.
"Dạo này thức sớm ha, chắc ở trường có động lực nào âm thầm rồi."
"Người ta thức sớm cũng chọc nữa, em gái anh hơi bị ngoan đó."
Cứ gặp nhau là tưởng chừng như cái chợ được dời về nhà họ Triệu không đó, có hai người mà còn cỡ này.
Tú Nghiên tranh thủ ăn sáng rồi chạy thật nhanh đến trường, cũng không còn nhờ Minh Triết sang đón nữa tự chạy xe đến trường thôi.
"Không biết cô ấy tới chưa nhỉ?"
Đến trường thì cũng chỉ mới có 6h30 mà thôi, sớm hẳn đến tận 30 phút. Nhanh chóng cất xe rồi đến thẳng phòng làm việc của Giai Kỳ luôn, ngồi trước cửa phòng đợi nàng đến.
Hơn 10 phút sau đó nàng cũng đến, thấy Tú Nghiên ngồi đó liền có chút bất ngờ nên nàng đã hỏi ngay.
"Làm gì sáng sớm ở đây rồi? Lại có chuyện gì à?"
"Ờ thì hôm nay tan học ra, cô có thể đi ăn với em được không?"
"Trời bão quá! Hôm nay có ý đồ gì mà mời tôi đi ăn cùng vậy."
"Coi như em đãi cô một chầu để thay lời cảm ơn vì cô đến làm gia sư cho em."
Giai Kỳ nhìn thẳng vào mắt của Tú Nghiên, nhìn thì cũng không giống đang có ý đồ nhưng cảm thấy làm lạ với phiên bản này của em.
[Chuyện gì đang diễn ra đây!]
"Cô đồng ý không?"
"Em về lớp đi, tôi sẽ trả lời em sau!"
Nghe nàng nói vậy thì cũng đành thôi, Tú Nghiên lê từng bước lên cầu thang để vào lớp.
[Chắc còn đang nghĩ mình giở trò]