Và thế là giao kèo đã lập, cứ coi như như vậy thì sẽ khiến cho Tú Nghiên có chút thay đổi và chịu học hơn. Với Giai Kỳ, nàng không thể để học sinh của mình phải bị rớt lại, ai nấy cũng phải học thật tốt dù sao cũng đã cuối cấp rồi. Nên dù cho không thiện cảm với Tú Nghiên thì vẫn cố gắng giúp em ấy tốt lên hơn chứ không bỏ mặc được, lương tâm của một người giáo viên không cho phép nàng làm vậy. Tiếng trống cũng vang lên, tiết học bắt đầu. Nhưng có người lại nằm ra mà ngủ lúc nào cũng chẳng hay, Minh Triết thấy bạn mình nằm ra và thấy giáo viên dạy văn bắt đầu chú ý đến Tú Nghiên.
"Nè cậu mau dậy đi, cô nhìn cậu rồi kìa."
"Mình lười quá, môn gì mà buồn ngủ quá chừng."
Giáo viên Văn chính là cô Kiều Anh, vừa hay thì cô thấy Tú Nghiên nằm ra ngủ liền gọi tên ngay lập tức.
"Em kia, sao còn trong tiết học mà em lại ngủ thế kia. Muốn ngủ thì về nhà mà ngủ."
"Vậy cô cho em về sao?"
Kiều Anh giận đỏ mặt liền mời Tú Nghiên ra khỏi cửa mà đứng đấy một mình ở trước cửa lớp.
"Đi ra đó mà ngủ."
Cái tên này thì cũng cứng đầu không kém, hiên ngang đi ra mà chẳng thèm sợ hãi gì cả.
"Lớp trưởng đâu, báo cáo tình hình với giáo viên chủ nhiệm ngay lập tức."
Ái Hân chỉ biết gật đầu ngao ngán, năm nào cũng là người dọn dẹp những việc mà Tú Nghiên đã gây ra.
"Được rồi giờ chúng ta học tiếp."
Còn Tú Nghiên đứng ngả nghiêng ngoài cửa chơi một mình, lâu lâu lại còn ngồi xuống nghỉ mệt nữa cơ. Vô tình Giai Kỳ đi ra lấy nước từ lớp bên cạnh thì nhìn sang thấy Tú Nghiên, đi lại nhìn kĩ xem phải học trò của mình không.
"Nè sao đứng đây? Đang giờ học mà."
"Em...em..."
"Em sao?"
"Em bị cô Kiều Anh bắt đứng ở đây, do em ngủ trong lớp."
Giai Kỳ nhìn chằm chằm vào Tú Nghiên, không hiểu sao cái con người này đến giờ vẫn không chịu thay đổi. Với cả nàng cũng ngán ngẩm cái cảnh cứ có chuyện gì cũng tới tay nàng cả.
"Vậy thì xứng rồi, đứng đó đi. Giờ tôi về lớp tôi dạy đây."
Nàng chán ghét bỏ về lớp, còn Tú Nghiên vẫn đứng đó tới khi nào hết tiết học thì thôi.
Đến giờ ra chơi, Kiều Anh bước ra khỏi lớp nhìn Tú Nghiên một cách "thân yêu" rồi nói thêm một câu.
"Lần này thì như vậy, còn lần nữa thì lên văn phòng chứ không phải chỗ này đâu."
Tú Nghiên gật đầu rồi đi vào lớp, đầu thì gật nhưng mặt vẫn cứ trơ trơ ra chẳng sợ ai cả.
Vừa bước vào Minh Triết, Di Di, Nhã Uyên cũng nhìn Tú Nghiên.
"Cậu đó, lúc trước cậu không có như vậy. Giờ sao chẳng ai nói được cậu."
"Mình như thế nào cũng kệ mình đi, nếu các cậu không chịu được thì cứ việc nghỉ chơi với mình."
Tính của Tú Nghiên là vậy, nghĩ sao thì nói vậy, tính tình thẳng thắn đến mức nhiều lúc người ta phải khó chịu.
Di Di thấy vậy liền nói cho Tú Nghiên hiểu.
"Bọn mình chỉ thấy cậu thay đổi, chứ bọn mình chưa hề có ý định nghỉ chơi với cậu."
"Mình thấy vẫn bình thường chả có sự thay đổi nào ở đây cả."
"Nhưng rõ ràng Tú Nghiên trước đó không phải kiểu người bỏ bê như vậy, ít ra trước đó cậu học hành không đến mức như thế này."
Ai ai cũng nhận thấy Tú Nghiên không như trước, bản thân bỏ bê thật nhiều việc học. Nhưng biết làm sao được, con người mà ai chẳng có thay đổi theo thời gian.
Vừa đúng lúc đó, Giai Kỳ tính vào lớp kiếm Tú Nghiên nhưng chưa vào đến cửa lớp thì ở ngoài đứng nghe được cả đám nói chuyện và biết được một chút gì đó.
[Thôi thì gặp em ấy sau vậy.]
Rồi nàng cũng không vào lớp, trở về phòng làm việc của mình. Chờ đến chiều nay sang nhà dạy kèm thì sẽ hỏi rõ mọi chuyện sau.
Cứ thế kết thúc buổi học cả ngày hôm nay sau những tiết học mệt mỏi, vừa nghe tiếng trống thì Tú Nghiên nhanh chóng sắp xếp đồ bỏ vào cặp rồi nhanh chân chạy về nhà.
[Phải về nhà dọn dẹp trước khi cô ta đến.]
Gì chứ cũng biết sợ nàng, nên liền về nhà sốt sắng dọn dẹp và thông báo cho Kaine biết.
"Hôm nay cô giáo đến nhà dạy kèm em ấy."
"Chà! Chịu học rồi sao, còn thuê cả cô đến nữa."
"Ép buộc cả thôi, nhưng dù sao học cũng tốt mà."
Hai anh em nói chuyện rồi cùng nhau dọn dẹp nhà, vừa hay là ông bà Triệu cũng đã đi công tác.
"Em ở nhà học với cô giáo đi, anh cũng có hẹn với bạn rồi."
"Dạ."
Xong việc dọn dẹp rồi thì anh cũng tranh thủ thay đồ và đi chơi.
"Chúc nhóc con học vui nha."
"Anh đi chơi cẩn thận."
Kaine vừa đi được một lúc thì Giai Kỳ cũng vừa đến trước cửa ấn chuông.
"Chắc cô ta đến."
Nhanh chân chạy ra mở cửa cho nàng.
"Cô đến rồi sao?"
"Vừa đến."
"Vậy vào trong nhà đi, hôm nay có mình em ở nhà thôi nên cô cứ thoải mái."
"Ba mẹ em đi hết rồi sao?"
"Ba mẹ em đi công tác, còn anh hai em vừa đi chơi rồi"
"Vậy thì vào học luôn đi."
Hai người bước vào nhà, ngồi ở phòng khách học luôn vì có hai người nên Tú Nghiên đem hẳn sách vở xuống dưới này để học cho thoải mái sẵn canh nhà luôn.
"Được rồi giờ em không hiểu chỗ nào tôi sẽ chỉ cho em."
"Em mất gốc toán căn bản từ năm 11 rồi."
"Gì cơ, em lười đến mức độ đó luôn sao?"
"Do em chẳng chịu học thôi."
Nàng lắc đầu ngao ngán, kiểu này có vẻ nàng sẽ cực với Tú Nghiên rất nhiều đây.
"Vậy giờ tôi sẽ dạy từ đầu cho em luôn."
Bắt đầu vào bài học, Tú Nghiên cũng tập trung vào những gì Giai Kỳ giảng và cho bài tập em làm. Thật sự khi nghiêm túc, Tú Nghiên nhìn rất đẹp vô tình Giai Kỳ quay sang nhìn thẳng vào mặt em để giảng và xem có hiểu không thì nàng lại bị shock với nét đẹp mặn mà của Tú Nghiên.
[Sao em ấy lúc này đẹp vậy nhỉ.]
Nàng liền quay xuống quyển vở để giảng tiếp tục để cho Tú Nghiên không nghi ngờ hay nhìn thấy khoảng khắc khi nảy.
"Tôi giảng đến đây rồi, em hiểu chưa?"
"Hmm...cũng hiểu hiểu."
"Vậy tôi sẽ đưa bài tập cho em giải thử ha."
"Cũng được."
Lúc này, nàng lấy quyển vở cho bài tập để Tú Nghiên làm. Bản tính tò mò nên liền nằm ra bàn để ngước lên nhìn vào Giai Kỳ, lại lần nữa bị hấp dẫn bởi nét đẹp dịu dàng này của Giai Kỳ.
[Cô ta...xinh thật đấy, chẳng đùa được với nét đẹp này của cô ta.]
Giai Kỳ liền quay sang hỏi em.
"Mặt tôi dính cái gì mà em nhìn chằm chằm vậy."
"Chả có gì, em đang tò mò cô cho em làm bài gì thôi."
"Đúng thật là...trẻ con."