Giai Kỳ trở về nhà với sự tức giận, rồi sẽ tự động dặn dò bản thân ngày mai nhất định ngó lơ cái tên này luôn. 8h tối hơn thì Tú Nghiên giật mình tỉnh dậy, nhìn điện thoại không lên hình là hiểu rồi và nhìn đồng hồ thì đã lố hẹn hơn một tiếng.
"Chết rồi, cô ấy còn ở quán không."
Nhanh chóng sạc điện thoại, mở nguồn và nhận được rất nhiều thông báo cuộc gọi gọi đến.
"Rồi xong đã giận rồi."
"Sao tự nhiên những lúc quan trọng mình lại ngủ quên vậy trời."
Đọc tin nhắn cũng đủ biết Giai Kỳ đã giận đến nhường nào, ngày mai thì sẽ đổi vai lại là người đi năn nỉ.
Dù sao thấy bùng kèo như vậy ai chẳng tức giận, nên Tú Nghiên có trách nhiệm phải đi xin lỗi nàng.
Vội vã đi xuống bếp lại thấy có đồ ăn chừa sẵn cho mình, có một mẫu giấy nhỏ.
"Nhớ dậy thì ăn nha, anh đi mua đồ với bạn anh tí về."
Đồ ăn có sẵn thì cần đưa lên bếp hâm lại sẽ ăn được ngay thôi, Tú Nghiên nhanh chóng làm đồ ăn nóng và ăn ngay vì cũng đã đói.
Ngồi ăn vừa suy nghĩ cách để xin lỗi làm sao với Giai Kỳ, nghĩ được lí do chính đáng. Thật ra mà nói ngủ quên thì giận càng thêm giận nữa, nên ngồi cứ vắt óc ra suy nghĩ liên tục.
"Cô ơi, cô cho em xin lỗi. Do em mệt quá nên đã ngủ quên quên đặt báo thức để dậy, xin lỗi đừng giận em nha."
Suy nghĩ tới lui thì cũng bảo là mình ngủ quên, thành thật thì vẫn tốt hơn. Tin nhắn được gửi đi, đầu dây bên kia đã nhận được nhưng đã ngó lơ. Ngồi ở bàn soạn giáo án cho ngày mai, ngó lơ tin nhắn và chẳng thèm để ý đến nữa.
"Có học trò nào mà dám bùng kèo giáo viên vậy không."
Giai Kỳ đang nghĩ là Tú Nghiên cố tình trả thù lại mình cho bỏ ghét, lại hiểu lầm người ta rồi giận người ta vậy đó.
"Ngày mai cô lên sớm ở phòng đợi em nha."
Ít bao giờ thấy Tú Nghiên nói chuyện như vậy, chắc vì bản thân thấy có lỗi nên mới nhẹ nhàng với người khác như vậy. Bình thường làm sao mà thấy được tin nhắn như thế này nữa.
Cả đêm đó Tú Nghiên cũng trằn trọc không ngủ được đã từ bây giờ thì em đã biết sợ Giai Kỳ hơn, bởi vì bình thường nàng ta đã khó khăn và lạnh lùng. Khi giận người khác thì chắc phải gấp đôi như thế.
"Lần đầu tiên mình phải nói thật mình sợ cô ta."
Tự bản thân khẳng định điều đó thì hiểu sợ Giai Kỳ như thế nào rồi.Đến sáng ngày hôm sau, hôm nay thức sớm hơn so với bình thường và hôm nay Tú Nghiên tự chạy xe đến trường mà không cần Minh Triết qua đón.
"Cậu không cần đón mình ngày hôm nay."
Nhắn xong chạy thẳng xuống nhà dắt xe ra chạy và không thèm ăn sáng luôn.
"Con bé này ăn tí gì đi rồi hẳn đi."
"Anh ăn đi nha, hôm nay trường em có việc nên em phải đi sớm".
Nói xong xách xe chạy đi thật nhanh, Kaine còn chưa kịp định hình chuyện gì thì đã đi mất tiêu rồi.
Bình thường sẽ đi đến trường tầm 20 đến 25 phút, hôm nay đi sớm đến nổi mới 6h15 đã đến rồi. Cả bãi gửi xe chẳng có chiếc xe nào trừ xe của Tú Nghiên đậu đấy.
Nhanh chóng xuống căn tin mua tí bánh ngọt đem lên phòng làm việc của Giai Kỳ ngồi ở phía hàng ghế trước mà đợi.
"Như này chắc cô ta hết giận rồi."
Ngồi hơn 5 phút thì Giai Kỳ cũng đã vào, bước đến thẳng cửa mà mở cửa không thèm nói đến Tú Nghiên tí nào. Thấy vậy, em nhanh chóng chui vào cùng lúc khi nàng vừa mở cửa ra.
"Cô ơi cho em xin lỗi, do em ngủ quên thật."
"Bữa sáng em mua cho cô nè, cô nhận cho em vui."
Không có câu nào đáp lại cả, nhưng nàng vẫn ngồi đó và nghe thêm vài lời giải thích của Tú Nghiên.
"Cô đừng có giận nữa nha, em xin lỗi."
"Em chưa bao giờ xin lỗi ai nhiều vậy đâu."
"Cô bỏ qua cho em đi mà."
Đột nhiên nàng cũng lên tiếng, vừa hay nàng đang dỗi thì nàng sẽ dùng cách này mà khiến cho Tú Nghiên chịu học hơn.
"Nếu muốn tôi hết giận thì phải lập một điều kiện với tôi"
"Cô nói đi, em đồng ý mà."
"Tôi sẽ là gia sư kèm em học môn toán, mỗi ngày hoặc cứ cách một ngày tôi sẽ đến nhà kèm em học."
"Cô ép em học đấy à?"
"Không, đó là tôi đang ra điều kiện với em, nếu em đồng ý thì tôi hết giận. Còn không thì thôi, vẫn như bây giờ."
Đứng đó do dự một lúc, rồi quay sang hỏi nàng.
"Sao cô muốn em học quá vậy."
"Vì tôi là giáo viên xuất sắc nên không để lớp có em làm ảnh hưởng đến."
Nghe như vậy có chút hơi quá đáng, nhưng tính của Tú Nghiên thì nói khích như vậy mới có động lực càng làm.
"Nhưng nếu cô dạy em không hiểu thì em sẽ nghỉ học kèm với cô."
"Được thôi, nếu trong 1 tuần hoặc 2 tuần đầu trước đã."
"Ok vậy em sẽ chấp nhận để cô dạy kèm cho em."
"Vậy hẹn em 6h hôm nay, chúng ta bắt đầu luôn."
"Nhanh vậy."
"Kẻo em lại đổi ý mệt lắm."
Tú Nghiên thấy đồng ý xong là thấy cấn cấn, có vẻ như có mỗi Tú Nghiên lỗ tròn việc này thôi. Nhưng thôi kệ, dù sao dạy kèm đỡ hơn là bị ghim bị đì.
"Em coi lo nhuộm tóc đen lại đi, tôi cảnh báo rồi đó."
"Từ từ, giờ em về lớp đây."
Nói rồi nhanh chóng về lớp để tí lại lôi chuyện tóc tai ra thêm mệt lắm.
Còn Giai Kỳ ở đây có vẻ đắc ý lắm, dù sao không thể để Tú Nghiên tệ như vậy, nên Giai Kỳ mới có cách này thì Tú Nghiên mới chịu học.
[Cuối cùng mình cũng làm cho em ấy chịu học.]
[May quá còn được cách này, hẹn gặp em lại em học trò của gia sư Giai Kỳ.]
Tự nghĩ đến rồi tự cười thầm một mình như thế.