Rồi Ta Sẽ Lại Yêu

Chương 4: Lỡ hẹn

Đến giờ vào học, cả đám vẫn trông Tú Nghiên về lớp nhưng không thấy đâu. Minh Triết nhắn tin vào nhóm 6 người để liên lạc, ai nấy cũng đều nhắn để xem Tú Nghiên có trả lời hay không. Nhưng hình như Tú Nghiên đã không trả lời hoặc thấy nhưng cố tình không muốn trả lời lại. "Đi đâu rồi chẳng biết nữa."

Ở góc này, Tú Nghiên đi ra khỏi trường và bỏ học ngày hôm nay. Dù sao thì bản thân tính tình đó giờ lúc nào cũng vậy nên người ta nghĩ như vậy cũng đúng.

"Mình có làm gì sai đâu, rõ ràng người bị lăng mạ là mình mà."

Ấm ức trong lòng, tấp vào công viên gần trường ngồi đó mà hít thở không khí trong lành. Vẫn còn tức tưởi vụ khi nảy, tức đám đó một nhưng lại tức Giai Kỳ mười.

"Cô ta dám nói mình côn đồ, cô ta biết gì về mình mà nói chứ."

Đã ghét càng thêm ghét, Giai Kỳ càng làm càng khiến cho Tú Nghiên không thích hơn nhiều ơi là nhiều.

Tức ở đây là dù sao Tú Nghiên cũng là học sinh của lớp nàng chủ nhiệm, ít ra muốn biết chuyện thì cũng phải biết rõ từ đầu đến cuối câu chuyện. Còn cái này thấy và nghe được một phần bắt đầu quay sang chì chiết nói mình như vậy, thì ai mà chả tức.

"Cô ta mà không xin lỗi mình thì mình sẽ ghét cô ta cả đời"

"Giờ quay lại trường thôi, đồ mình còn để ở đó."

Thấy giờ học cũng sắp tan nên Tú Nghiên tranh thủ trở lại trường để ra về cùng với đám bạn mình nữa.

"Quên trả lời bọn nó nữa."

Vội vàng lấy điện thoại mà nhắn lại cho cả đám yên tâm.

Đi bộ về trường hơn 5 phút cũng đến, vừa vào đến giữa sân trường lại thấy Giai Kỳ đi từ lớp A2 đi ra, chứng tỏ nàng cũng vừa hết tiết và chỉ còn tiết cuối cùng là sẽ được đi về.

Tú Nghiên thấy nàng đi ra liền né như né tà vậy, nhưng làm sao qua được mắt của Giai Kỳ liền bị túm lại.

"Sao giờ này còn ở đây."

"Kệ em."

"Tôi có chuyện muốn nói với em."

"Em với cô không có gì nói nữa hết, nếu nói về vấn đề kia thì thôi em xin phép."

"Vào phòng làm việc với tôi chút."

Thấy nàng bắt đầu có chút phiền nên Tú Nghiên thái độ ra mặt, nhưng đi thì vẫn đi dù sao cũng rén.

"Tôi cũng xin lỗi vì tôi tìm hiểu vấn đề không kĩ rồi nói em như thế, tôi cũng biết được rõ mọi chuyện rồi."

"Vậy thì tốt thôi."

"Hay tôi chuộc lỗi với em bằng cách này xem em có chịu không nha."

"Cô nói đi."

"Tối nay tôi hẹn em đi ăn kem, chịu không?"

"Cô làm như em là con nít vậy, dụ em bằng kem mới hết giận hả."

"Thì tôi thấy người ta hay làm vậy."

"Cũng được thôi, thấy cô cũng tội nghiệp."

"Mới có chút mà em vậy với tôi rồi đó."

Nàng nhăn mặt khó chịu nhưng thôi dù sao khúc này thấy Tú Nghiên dỗi cũng dễ thương nên cứ coi như nàng bỏ qua hết.

"Vậy hẹn cô 7h tối nay ha."

"Quán kem ở công viên gần trường ha, tôi sẽ ra đó thẳng đợi em."

"Được thôi, em biết quán đó."

Và rồi vậy là hết giận nhanh chóng, vậy đó mà người ta nói dụ đi ăn kem thì giãy lên nói như con nít, giờ xem lại có như con nít bị dụ bởi kem không.

Rồi trở về lớp lấy đồ rồi đi về, thấy Tú Nghiên mặt có chút ửng đỏ vì khi nảy bị tát nên cả đám có chút lo lắng hỏi han.

"Nảy giờ cậu đi đâu vậy."

"Mặt cậu đỏ lên rồi kìa."

"Không sao đâu, về thôi."

Thấy Tú Nghiên vui vẻ lại như vậy thì cũng tốt, nói chung cả đám chỉ sợ Tú Nghiên buồn vì những câu nói của cả đám kia sỉ nhục vào em thôi.

Còn Tú Nghiên giờ tự dưng lại vui vì tối nay có hẹn đi ăn kem với tảng băng di động, khi nảy có lúc thấy Giai Kỳ cười. Nụ cười ấy khiến cho Tú Nghiên có chút xao xuyến và ghi nhớ, đôi môi trái tim ấy cười lên khiến gương mặt thêm phần xinh đẹp và ấn tượng hơn.

"Đội nón lên về thôi, cậu nghĩ gì vậy."

"Về thôi."

Minh Triết chở Tú Nghiên về đến nhà cũng đã 5h hơn rồi, vừa vào đến nhà đã thấy Kaine nấu ăn rồi.

"Anh hai em mới về."

"Về rồi sao, vào phụ anh này."

"Ayyy daaa mệt quá anh làm đỡ đi nha tí em phụ, em lên phòng đây."

"Đứng lại."

"Quay mặt lại đây anh xem."

Mặc dù tay làm đồ ăn nhưng hướng thì biết mặt của em mình nay đỏ hơn bình thường, cụ thể là đỏ hơn buổi sáng.

"Mặt bị sao đây."

"Em đi nắng đó nên nó ửng đỏ lên chứ đâu có gì đâu."

"Thiệt không?"

"Thiệt mà."

"Ừm, vậy lên tắm rửa thay đồ đi rồi xuống ăn luôn."

"Dạ."

Vừa dứt câu Tú Nghiên nhanh chóng lên phòng để kẻo anh mình càng nghi hơn, đúng là không giấu được anh cái gì hết mà.

Vì ba mẹ cứ đi công tác suốt nên Kaine luôn chăm sóc cho Tú Nghiên rất kĩ, nên bây giờ Tú Nghiên có gì là Kaine không cần phải đợi em nói. Chỉ cần thấy sượng sượng là biết xảy ra chuyện rồi.

Còn Tú Nghiên lên phòng liền tắm rửa thay đồ sạch sẽ, nằm trên giường bấm điện thoại, rồi học mệt hay đánh nhau mệt quá nên đã ngủ đi lúc nào không hay luôn, điện thoại thì bên cạnh cũng còn đang phát nhạc khi nảy Tú Nghiên còn mở.

--- 6h45 ---

Đã là 6h45 tối rồi, lúc này Tú Nghiên vẫn còn ngủ rất ngon, Kaine lên định đánh thức mấy lần nhưng không nỡ cứ để cho em ngủ như vậy để đủ giấc với lấy lại năng lượng.

Điện thoại thì phát nhạc đến nỗi hết pin cúp nguồn chẳng hay biết.

Giai Kỳ đã chuẩn bị chạy xe đến tiệm kem như đã hẹn ở công viên gần trường, nàng vừa đến thì cũng đã là 7h đúng rồi. Người có nguyên tắc nên lúc nào cũng đúng giờ và đúng hẹn.

"Em đến chưa, tôi đến rồi đợi em đây."

Khi lúc hẹn nhau, cả hai có đưa số điện thoại cho nhau để tiện liên lạc. Giờ thì tin nhắn gửi đi nhưng chưa có ai đọc cả.

15 phút hơn, 30 phút trôi qua rồi cũng đã 1 tiếng...

Nàng đã cọc hơn và sốt ruột hơn bao giờ hết.

"Không đến à, chắc lại còn giận hay muốn chơi mình rồi."

Và nàng đã bỏ về trong sự tức giận.

[Sau này tôi sẽ chẳng bao giờ rủ em đi đâu nữa.]

Và bây giờ tình thế đã đổi lại là người này giận người kia rồi.