Đến giờ giải lao, Giai Kỳ cũng sang lớp bên cạnh để chuẩn bị dạy sau khi hết giờ giải lao. Lớp bên cạnh thì cực kì thích nàng dạy, đúng là người ngoài cuộc không trải nghiệm thì làm sao mà biết được. Còn Tú Nghiên cùng với Nhã Uyên và Di Di xuống căn tin mua đồ ăn, vì sáng đi sớm ăn có mấy miếng bánh mì ở nhà nên đến giờ đã đói rồi.
Vừa bước xuống đến căn tin thì đã đυ.ng ngay nhóm ở lớp 12A5, cả đám đó lại chẳng thích Tú Nghiên tí nào. Vì năm ngoái Tú Nghiên được nằm trong top hoa khôi hot nhất mà Vũ Thư thì lại không được lot top nên đã ghét Tú Nghiên từ đấy.
Thấy Tú Nghiên vừa đi ngang liền đá xéo.
"Đúng là hoa khôi nhưng mà học dốt thì chịu rồi."
"Hahahaha."
Cả đám Vũ Thư phá lên cười thật lớn chọc quê Tú Nghiên, Nhã Uyên và Di Di thấy chẳng lành cố gắng kiềm em lại để không xảy ra chuyện gì ở đây. Nhưng thấy Tú Nghiên càng im thì bọn này lại càng làm tới.
"Lại đây xem hoa khôi học dốt đi này, hoa khôi mà bị ba mẹ bỏ rơi, hoa khôi này chắc lụm bãi rác quá."
Lần này đã đi quá giới hạn của Tú Nghiên rồi, đυ.ng được bản thân em nhưng không được đυ.ng đến ba mẹ và cuộc sống của em. Tú Nghiên liền nhào đến đánh vào mặt Vũ Thư mấy phát đỏ tấy lên mặt, bạn bè Vũ Thư cũng nhào đến mà đánh vào người Tú Nghiên không kém. Dằn co qua lại chẳng ai nhường ai và chẳng ai ngăn cản được. Đột nhiên, Di Di gọi bạn bên cạnh đi gọi Giai Kỳ đến để giải quyết, chỉ có nàng mới giải quyết được việc ở đây mà thôi.
"Mày nói ai bãi rác, mày nói ai ba mẹ bỏ rơi."
Vừa nói vừa đánh mà không cho Vũ Thư đáp trả lại lúc nào hết, còn đám bạn của Vũ Thư cũng chẳng làm được gì vì Tú Nghiên quá mạnh không ngăn được. "Cô ơi, bạn Tú Nghiên đánh nhau với mấy bạn A5 ở căn tin. Cô xuống đi ạ."
Nàng ngao ngán, biết trước kiểu gì cũng có chuyện mà chưa gì hết lại nhanh đến vậy.
Nghe tin như vậy nàng cũng nhanh chóng đi xuống căn tin xem tình hình, vừa đến thì thấy Tú Nghiên chuẩn bị giơ tay lên đánh vào người ta.
"Tú Nghiên em dừng lại chưa."
Nhìn lên thì thấy Giai Kỳ nên Tú Nghiên dừng tay, thấy em vừa sơ hở Vũ Thư lật Tú Nghiên lại tát vào mặt em hai cái. Nàng thấy vậy liền ngăn lại lôi Tú Nghiên ra khỏi mớ hỗn độn đấy.
"Các em lên phòng giám thị hết cho tôi."
"Còn riêng em đi với tôi nói chuyện tí."
Nàng không muốn Tú Nghiên có chuyện và dính vào giám thị, dù sao cũng là học sinh của mình nên bênh được lúc nào thì bênh.
Nhã Uyên và Di Di cũng lên thông báo cho mấy đứa còn lại biết chuyện, khi nảy đã ngăn cản rồi nhưng Tú Nghiên chẳng chịu nghe. Không can nhưng lại gọi Giai Kỳ đến vì Di Di muốn Tú Nghiên không như thế nữa, phần còn lại là cũng muốn bọn A5 sẽ bị ăn biên bản nên mới không nhào vô đánh tiếp. Chứ thật ra khi nảy nếu Nhã Uyên và Di Di nhào vô thì bọn kia không thể thoát được.
Cả đám kia đã bị ăn biên bản thật, vì tôi lăng mạ người khác và còn đánh nhau nữa. May mắn sao là khúc cuối Giai Kỳ thấy được Vũ Thư tấn công Tú Nghiên nên bị bắt ăn biên bản khá dễ dàng.
Còn Tú Nghiên đang đứng trước mặt Giai Kỳ ở phòng làm việc của nàng.
"Sao em đánh bạn."
"Cô có hỏi các bạn xung quanh chưa, là ai kiếm chuyện ai".
"Nhưng có gì từ từ nói, em không phải côn đồ mà em làm vậy."
"Cô có thấy ai bị lăng mạ đến mức nói là bị ba mẹ lụm từ bãi rác, rồi bảo là ba mẹ bỏ rơi, rồi học ngu dốt mà im lặng chưa."
Nghe Tú Nghiên nói như vậy nàng nửa tin nửa không, vì nàng nghĩ em biết đâu cũng kiếm chuyện với người ta. Dù sao ấn tượng đầu tiên với Tú Nghiên đã không được tốt nên nàng vẫn có ác cản với em.
"Tôi sẽ xem xét lại việc này, còn em thì vẫn viết phạt cho tôi."
"Tại sao, em không hề sai."
"Em nghĩ em đánh người ta mà em không sai hả?"
"Ngay từ đầu em đã có ý định côn đồ thì làm sao tôi tin em."
"Nhìn bộ dạng của em thử xem, nhuộm tóc rồi ăn chơi, đồng phục lúc có lúc không. Nhìn vậy ai tin em đàng hoàng?"
"Tới cô còn nói em côn đồ hả? Rốt cuộc đám đó cô chủ nhiệm hay cô chủ nhiệm em?"
"Vả lại cô ác cảm với em mà, em biết hết đó."
"Nếu cô không tin thì thôi, cô cứ báo lên giám thị hạ hạnh kiểm em đi, lỗi tại em hết đó. Dù sao đứa con gái này đầu hồng du côn ngay từ đầu rồi."
Vừa dứt câu, Tú Nghiên đi ra đóng sầm cửa lại chẳng nói thêm lời nào.
Giai Kỳ thấy vẫn còn thời gian giải lao nên đi hỏi một số bạn khác ở đó thử, và nhận ra Tú Nghiên không hề nói dối. Ai nấy cũng đều thấy và nghe được đám Vũ Thư kiếm chuyện và lăng mạ Tú Nghiên trước.
Thấy bản thân cũng có phần sai là nghe lời người ta nói trước mà không hề tin vào Tú Nghiên nên nàng có đi kiếm để xin lỗi, nhưng hình như Tú Nghiên đã đi đâu mất mà chẳng có trên lớp.
"Mấy bạn, Tú Nghiên không lên lớp sao?"
"Dạ không ạ."
Nàng cũng đành thôi, dù sao cũng gần đến giờ vào học nên nàng trở lại lớp bên cạnh để chuẩn bị dạy.
[Thôi thì tí nữa mình sẽ kiếm em ấy xin lỗi sau vậy.]
[Mình cũng hơi nặng lời vả lại dù sao cũng nên tin em ấy một lần.]