Rồi Ta Sẽ Lại Yêu

Chương 2: Buổi học đầu tiên

Đến hết tiết, khi trống vang lên giải lao thì Giai Kỳ cũng chào lớp mà về phòng làm việc của mình. "Lớp trưởng theo tôi một tí có việc."

"Dạ cô."

Xong rồi nàng cũng đợi Ái Hân đi cùng lên phòng làm việc của mình để trao đổi và muốn biết thêm về lớp, cụ thể là Tú Nghiên.

Còn ở đây, vừa thây nàng rời khỏi lớp liền bàn tán sôi nổi.

"Minh Triết cậu nói cái gì mà xinh đẹp, như bà la sát thì có."

"Nhưng rõ là cô ấy xinh thật mà, chỉ có điều lạnh lùng đóng băng thôi."

"Thôi đẹp như này thì ngấm không nổi."

Tú Nghiên chán chê và không thích tí xíu nào về Giai Kỳ, bởi vì em rất ghét ai phán xét về màu tóc hay những gì về cuộc sống của mình, như thể sống hộ cuộc đời của người khác vậy.

"Đi chơi thôi."Còn về Giai Kỳ, vào phòng làm việc liền hỏi lớp trưởng về Tú Nghiên.

"Cái bạn tóc hồng đó là bạn đó giờ như vậy hả em?"

"Tính bạn đó ngông lắm, với cả anh bạn đó còn nằm trong ban phụ huynh học sinh, nhưng mà bạn thì không có học giỏi."

"Đưa bảng điểm năm ngoái tôi xem thử."

Ái Hân đưa bảng điểm cho nàng xem, đúng thật là Tú Nghiên học không giỏi đặc biệt là môn Toán của nàng nữa. Những năm trước Toán lúc nào cũng vừa đủ qua môn, chứ Tú Nghiên không hề điểm cao tí nào.

"Được rồi, cảm ơn em nha. Em về giải lao đi, có gì thì tôi sẽ liên hệ với em qua app ha."

"Dạ cô."

Giai Kỳ ngồi nhìn bảng điểm hai năm qua của Tú Nghiên, cũng lên tìm xem hội phụ huynh học sinh có ai họ Triệu giống với em hay không.

"Ra rồi, Triệu Quốc Phong."

"Coi bộ anh thì tài giỏi còn em thì không ha, để tôi xem năm nay tôi có trị được em hay không."

Với Giai Kỳ đã ghim ai thì cũng sẽ nhớ đến mãn đời, đằng này với cái quả đầu ấy thì lại càng dễ nhớ hơn. Có vẻ như Giai Kỳ khá thích thú với việc Tú Nghiên như thế này, coi như được phen làm giáo viên chủ nhiệm của một cô bé nghịch ngợm, như thế thì mới có kịch tính. Vì hôm nay là buổi sinh hoạt đầu khóa nên cả trường được về sớm, vừa nghe tin như thế cả đám của Tú Nghiên liền đá kèo hẹn nhau đến bar để quẩy cho ngày đầu năm ngay lập tức.

"Đi luôn đi, không cần về nhà."

"Được thôi, đi thôi."

Và thế là cả đám kéo nhau đi quẫy ngay, vừa xuống tới sân trường chuẩn bị ra nhà xe thì lại gặp Giai Kỳ cùng lúc đó đi xuống nhà xe.

"Kìa, người cậu ghét kìa."

"Chưa gì gặp nhau nữa là mệt mệt rồi đó."

Giai Kỳ thấy hết đó nhưng nàng vẫn mặc kệ mà đi đến nhà xe, cả đám này đợi nàng khuất bóng đi rồi mới đi ra lấy xe ra về. Dù sao thì cứ tránh né tốt nhất, để lại có việc gì dính vào giáo viên thì khổ.

Rồi cả đám cứ chơi đến tối mới trở về nhà, Minh Triết thì không uống quá nhiều chỉ uống tí xíu để còn chở Tú Nghiên về nhà.

Sáng ngày hôm sau, vì hôm qua chơi khá khuya nên hôm nay dậy không thể nổi nữa. Kaine liền lên gõ cửa và gọi mãi mới chịu dậy.

"Em tranh thủ chưa, anh cho em 5 phút nữa phải xuống dưới nhà."

Nghe giọng anh mình khá cọc nên liền bừng tỉnh rồi chuẩn bị mọi thứ nhanh chóng.

"Hello hai, em xuống rồi đây."

"Hay quá ha, đi học không về nhà rồi đi chơi đến tận khuya. Còn bạn trai chở về nữa."

"Anh biết Minh Triết mà, nên đừng có sợ."

"Lần nữa anh nói mẹ đó."

"Em biết rồi mà."

Ăn nhanh ăn vội rồi đợi Minh Triết đến đón đi cùng.

"May, đi học."

Nhanh chân chạy ra vì đã biết hai đứa sắp trễ học đến nơi, vội vàng tạm biệt Kaine rồi nhanh chóng đi đến trường.

Hôm nay đường có vẻ hơi kẹt, chỉ còn 10 phút nữa là vào tiết học đầu tiên. Môn của Giai Kỳ, nên cả hai có chút lo lắng.

May mắn làm sao vừa hay đến trường thì cũng là lúc chú bảo vệ chuẩn bị khóa cổng lại.

"Nhanh thôi trễ rồi."

Chạy hùng hục lên lớp, vừa vào lớp thì đã thấy Giai Kỳ ngồi ở trên bàn.

"Dạ...cô...bọn em mới đến, cô có thể cho em vào lớp không ạ."

Thấy cả hai không giống cố tình đi trễ, mồ hôi vẫn còn lả chả trên trán, hơi thở vẫn thở dữ dội liên tục, nên nàng liền hỏi lí do.

"Sao đi trễ."

"Dạ bọn em kẹt xe."

"Lần đầu nên tôi sẽ bỏ qua, còn lần sau sẽ không được vào lớp nhá."

"Em cảm ơn cô."

Chỉ có mỗi Minh Triết là cảm ơn Giai Kỳ, còn Tú Nghiên thì đứng phía sau đó và đi vào cùng Minh Triết mà thôi. Nàng liền bắt đứng lại bắt bẻ ngay.

"Còn em này, không định cảm ơn tôi à?"

"Bạn em cảm ơn cô rồi mà."

"Nhưng em cũng là người đi trễ, ít ra đó là phép lịch sự tối thiểu em cần biết."

"Cô phiền phức quá, em cảm ơn."

Nói như thế khiến nàng có chút tức giận, cả lớp liền ồ lên lo lắng cho Tú Nghiên, chọc giận vô ổ kiến lửa rồi.

"Được rồi cả lớp bắt đầu vào bài."

Vào chỗ ngồi ổn định, Tú Nghiên nằm dài ra bàn học để ngủ, vì đêm qua vẫn còn dư âm mệt mỏi. Cả đám ai cũng gật gù thiếu ngủ cả, nhưng vẫn cố chống cự qua hai tiết của chủ nhiệm.

"Bài này có ai xung phong lên bảng giải không?"

Không ai đáp lại lời Giai Kỳ, nàng liền nhìn xung quanh xem ai không tập trung để mà gọi. Quá may mắn, Tú Nghiên lại là người được chọn.

"Em tóc hồng, lên bảng giải cho tôi."

Tiếng gọi vẫn không làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của Tú Nghiên, Minh Triết lo lắng thay liền khều cho em tỉnh dậy. Giai Kỳ liền đi xuống tận bàn gõ vào bàn liên tục.

"Em ngủ ngon quá hay về nhà ngủ đi."

Nghe giọng nói chẳng phải Minh Triết liền giật mình bật dậy nhìn lên, chính là nàng khiến cho Tú Nghiên giật mình.

"Sao cô xuống đây, em tưởng cô đang giảng bài."

"Tôi kêu em lên bảng làm bài."

"Em không biết làm."

"Đây là bài cơ bản từ năm ngoái rồi kia mà, lên giải cho tôi."

"Em nói không biết, em mất gốc được chưa."

Vẫn cố chấp cứng đầu, nàng vẫn cố gắng nhẫn nhịn. Bỏ đi lên lại bàn giáo viên và không quên lườm cho tên này một cái.

"Vậy thì dừng ở đây, bài tập cho cả lớp."

Ai nấy đều im lặng làm bài, chỉ có mỗi Tú Nghiên là nhìn thẳng lên bàn giáo viên và vô tình Giai Kỳ cũng nhìn thẳng vào em. Giai Kỳ không hề ngán Tú Nghiên, liền nhướng mài kɧıêυ ҡɧí©ɧ, Tú Nghiên cũng chẳng thèm nhìn nữa mà lại nằm hẳn ra bàn ngủ tiếp.

[Sao cô ta láo dữ vậy trời.]

[Mình ghét cô ta.]