Xuyên Sách: Sau Khi Thanh Niên Trí Thức Xinh Đẹp Quay Về Thành

Chương 22

“Tiểu Uyển, không ngờ trong lòng em, chị lại là loại người như vậy. Dù có lùi một vạn bước, cho là em thật sự đưa chị công việc đó, thì gia đình em có chịu không? Vì một suất việc chưa chắc chắn mà chị phải bày mưu tính kế như thế à? Với lại, chị thật sự chưa từng đọc thư của em, một chữ cũng không, nếu có đọc, chị không được chết tử tế!”

“Đường Uyển, Gia Dĩnh đã nói thế rồi, em đừng ép cô ấy nữa. Tụi mình đều là trí thức trẻ, đừng làm to chuyện quá.” – Lâm Tú Bình kéo tay Đường Uyển, vẻ mặt bối rối.

Đường Uyển hất tay cô ấy ra, lạnh lùng nói:

“Gì mà tôi ép cô ta? Diệp Giai Dĩnh, người đang làm, trời đang nhìn. Tự mình suy nghĩ cho kỹ đi!”

Các trí thức trẻ trong sân nhìn nhau, có người tin Diệp Giai Dĩnh, cũng có người nghi ngờ, nhưng dù thế nào đi nữa, chắc chắn sẽ không ai dám thân thiết với cô ta như trước nữa.

Đường Uyển quay lại phòng, đóng sầm cửa, khẽ hừ một tiếng. Cô chính là muốn vạch trần tính toán của Diệp Giai Dĩnh cho mọi người biết. Không có bằng chứng thì sao? Chỉ cần ánh mắt và lời đồn của mọi người cũng đủ khiến cô ta chịu không nổi.

Giải quyết xong Trần Chí Cương, việc tiếp theo là chuẩn bị trở lại thành phố. Không biết khi nào anh trai sẽ gửi thư đến. Cô còn phải nhờ Bí thư thôn viết giấy xác nhận, không rõ xã có chịu đóng dấu hay không, chắc phải nhờ A Xuân giúp.

Sau chuyện đó, không khí trong khu tập thể trí thức trẻ không còn như xưa. Mọi người ngoài miệng vẫn nói tin Diệp Giai Dĩnh, nhưng trong lòng ai cũng giữ khoảng cách đề phòng.

Còn Lâm Tú Bình, người khác không rõ, nhưng cô ấy là người ở cùng phòng với Diệp Giai Dĩnh, chẳng lẽ lại không biết Dương Khải Minh thích cô ta? Huống chi Dương Khải Minh vốn khinh thường loại người như Trần Chí Cương, tại sao đột nhiên lại giúp hắn ra một kế dơ bẩn như vậy? Càng nghĩ càng thấy Diệp Giai Dĩnh có vấn đề. Mỗi lần nghĩ đến việc phải ở chung với người có lòng dạ hiểm độc như thế, Lâm Tú Bình lại lạnh sống lưng.

Sau nhiều lần do dự, Lâm Tú Bình viện cớ chuyển sang ở cùng phòng với Đường Uyển.

Nhìn chiếc giường đối diện trống không, Diệp Giai Dĩnh mím chặt môi. Cô ta biết mình đã quá nóng vội, không nên đích thân ra tay. Nếu không có chuyện đổi công, Đường Uyển cũng sẽ không nghi ngờ cô ta. Nhưng ai mà ngờ được ba người nhà họ Ngô lại lên núi đốn củi, lại còn tận mắt chứng kiến toàn bộ sự việc?

Không đúng, tại sao họ lại đến suối Thanh Thủy? Bình thường đốn củi chẳng phải nên đi núi Phương sao? Mà lại trùng hợp đến thế, một người thì ở cạnh Đường Uyển, một người thì ở chân núi thấy Dương Khải Minh. Tất cả chỉ là trùng hợp sao? Còn Đường Uyển, tại sao cô biết được nội dung bức thư?

Chẳng lẽ Đường Uyển đã biết kế hoạch của cô ta, nên mới nhờ Ngô Nghênh Xuân giúp đỡ?

Hay là nhà Đường Uyển lại gửi thư?

Nhưng cũng không đúng, dù Đường Uyển có biết thư tháng trước không đến, thì phản ứng bình thường cũng chỉ là đi hỏi Dương Khải Minh xem thư ở đâu, chứ sao lại đoán ra cô ta và Dương Khải Minh có liên quan?

Dù có vắt óc suy nghĩ, Diệp Giai Dĩnh cũng không thể hiểu nổi tại sao Đường Uyển lại biết trước kế hoạch của cô ta. Cuối cùng, cô ta chỉ có thể đổ lỗi cho số phận, đúng là trùng hợp quá đáng.

Vận may của Đường Uyển sao mà tốt thế? Sinh ra trong một gia đình cán bộ, được bố mẹ và anh trai yêu chiều hết mực. Dù có xuống nông thôn cũng chỉ phải làm việc nhẹ, vì không lo thiếu ăn, nhà cứ vài hôm lại gửi đồ. Còn cô ta thì sao? Cha mẹ chỉ là công nhân bình thường, trên có anh chị, dưới còn em út. Cô ta là con giữa chẳng được ai quan tâm. Năm đứa con, mà mẹ lại chọn mình cô ta đi lao động vùng sâu, chưa bao giờ gửi lấy một đồng, ngược lại còn bắt cô ta gửi lương thực về.

Thế nên, cô ta chưa từng hy vọng vào gia đình sẽ xin việc giúp. Dưới còn mấy đứa nhỏ, đến lượt cô ta sao? Cô ta chỉ có thể tự dựa vào bản thân. Đúng lúc đó, cơ hội xuất hiện, anh trai của Đường Uyển lập công lớn, có khả năng được xin việc cho em gái. Dù chỉ là công nhân xưởng, học việc hay thậm chí là bốc vác, miễn được quay về thành phố, còn hơn sống mòn ở đây.