Xuyên Sách: Sau Khi Thanh Niên Trí Thức Xinh Đẹp Quay Về Thành

Chương 23

Nhưng dù cô ta có tính toán khôn khéo đến mấy, thì ông trời vẫn đứng về phía Đường Uyển.

Tại sao? Dù có ở lại nông thôn, nhà Đường Uyển nhất định cũng sẽ tìm cách đưa cô về lại thành phố. Còn cô ta thì sao, không một tia hy vọng.

Nếu Đường Uyển mà biết được hết những suy nghĩ này, chắc cô sẽ tức cười đến phát khóc.

Thời gian qua, cô liên tục hồi tưởng lại nội dung nguyên tác, cuối cùng cũng nhớ được chi tiết quan trọng: Lúc đó, nữ chính cầm bức thư của nguyên chủ quay về thành phố, đến tận nhà họ Đường, nói rằng nguyên chủ đã lấy chồng ở quê, mà cô ta là bạn thân nhất của cô, còn bóng gió ám chỉ mình là ân nhân cứu mạng, nên nguyên chủ đã tặng suất việc lại cho cô ta.

Gia đình nhà họ Đường tưởng thật, đối xử với cô ta như ân nhân mà giao luôn công việc. Thấy cô ta không có nơi ở, còn cho mượn phòng của nguyên chủ.

Trong thời gian đó, cô ta còn thân thiết với người anh hai của nguyên chủ, rồi đính hôn thành công. Nhưng chẳng bao lâu sau, cô ta phát hiện bác cả nhà họ Đường tham ô, liền đứng ra vạch tội, đúng chuẩn mẫu “đại nghĩa diệt thân”.

Sau đó cả nhà họ Đường bị điều tra, anh cả và anh hai của nguyên chủ tiêu tan tiền đồ. Rồi cô ta đứng ra tuyên bố hủy hôn ngay trước mặt mọi người, khiến anh hai mất hết mặt mũi. Người bạn gái đang đau đầu vì chuyện gia đình Lý Tân Mai tức đến mức phát bệnh nặng, cuối cùng xin nghỉ việc về quê. Anh cả chịu không nổi áp lực, chuyển sang làm ở phân xưởng, từ một người có thể trở thành kỹ sư trưởng, đành sống một cuộc đời mờ nhạt. Còn anh hai, sau khi cặp đôi chính công bố kết hôn, thì xin nghỉ việc luôn, sau này sống ra sao cũng chẳng được nhắc đến. Tóm lại, cả gia đình coi như tiêu tan.

Nghĩ kỹ lại thì, đời sống nguyên chủ sau khi lấy Trần Chí Cương khổ cực như vậy, ngoài lý do không sinh được con trai, rất có thể còn vì không nhận được hỗ trợ từ nhà họ Đường. Với tình cảm mà nhà họ Đường dành cho nguyên chủ, sao lại không gửi gì? Nếu nữ chính trở thành vị hôn thê của anh hai thì chuyện này mới hợp lý.

Cô ta đã dùng thủ đoạn để giành được công việc vốn thuộc về nguyên chủ, thì đương nhiên không mong nhà họ Đường còn giữ liên lạc với nguyên chủ. Cô ta chỉ cần tỏ ra rất thân thiết với nguyên chủ, sau đó nói sẽ thay nguyên chủ nhận đồ tiếp tế từ nhà, gia đình nhà Đường chắc chắn sẽ tin tưởng người con dâu tương lai này. Đến lúc đó, cô ta chỉ cần tráo thư, chiếm đồ, cả nhà họ Đường và nguyên chủ đều sẽ không biết gì.

Đường Uyển chợt nhớ đến bức thư mà Trần Chí Cương lấy ra hôm đó, nét chữ không thể nói là giống hoàn toàn, nhưng cũng đến chín phần chín. Nếu không đối chiếu cẩn thận, chắc chắn không phát hiện được. Rất có khả năng là Diệp Giai Dĩnh giả mạo. Vậy nên… khả năng này hoàn toàn có thật.

Đối với nhà họ Đường, Diệp Giai Dĩnh chính là tai họa. May mà giờ đã thay đổi cục diện, tin rằng tương lai sẽ không còn cơ hội chạm mặt nữa.

Đường Uyển mở chiếc hộp nhỏ, kiểm lại “kho báu” của mình, phiếu công nghiệp đã xài hết, còn lại ít phiếu lương thực và phiếu vải. Tất cả phiếu vải gom lại cũng chỉ đủ may một chiếc váy, chứ không đủ may một bộ đồ hoàn chỉnh.

Đây là số phiếu mà nguyên chủ đã dành dụm cho bản thân, Đường Uyển quyết định tặng lại cho Ngô Nghênh Xuân như một lời cảm ơn. Còn với Ngô Vĩnh Kiệt và Hồ Học Quân, cô đếm ra vài tờ phiếu lương thực – lần trước có thấy hàng quà bánh, cô định mua hai cân bánh nhờ Nghênh Xuân gửi tặng họ.

Quyết định xong, cô cất kỹ mấy thứ đó vào người, đeo túi vải lên lưng, chuẩn bị đi tìm Nghênh Xuân.

Mới ra khỏi khu tập thể chưa bao xa, cô đã bị một đôi vợ chồng chặn lại. Người vợ đột ngột quỳ xuống trước mặt cô, nước mắt giàn giụa:

“Đồng chí Đường, tôi biết Chí Cương sai rồi, cô muốn đánh, muốn mắng, hay đòi bồi thường gì cũng được, chỉ xin cô đi cầu xin công an giúp nó. Nó mới hai mươi hai tuổi, bị phán ba mươi năm tù, ba mươi năm sau ra thì đã năm mươi hai rồi, đời coi như chấm dứt!”