Xuyên Sách: Sau Khi Thanh Niên Trí Thức Xinh Đẹp Quay Về Thành

Chương 21

Ba mươi năm, hai mươi năm, khi họ ra tù, cũng đã ngũ tuần lục tuần, coi như cuộc đời chấm dứt. Nhưng Đường Uyển hoàn toàn không thấy áy náy, nếu cô không biết trước nội dung truyện, thật sự bị bọn họ gài bẫy, thì người mất đời không chỉ là cô, mà còn là cả Ngô Nghênh Xuân.

“A Xuân… lần này thật sự cảm ơn cậu và anh hai cậu. Nếu không có hai người…” – Giọng Đường Uyển nghẹn lại, nước mắt tuôn rơi. Lần này cô khóc thật, không còn là diễn. Thời gian qua, sống trong lo lắng bất an, cuối cùng cũng đổi được số phận của nguyên chủ. Nước mắt này là nước mắt của sự giải thoát.

Ngô Nghênh Xuân ôm lấy cô, vỗ nhẹ lưng: “Đừng sợ nữa, qua rồi.”

Lúc đi gấp quá, chẳng kịp mang gì, cũng không thể mời anh em nhà họ Ngô ăn bữa cơm cảm ơn, đành để sau vậy.

Về lại làng Thượng Đường, chuyện xảy ra trong ngày đã lan khắp cả xã. Quả nhiên, chuyện xấu thì luôn truyền nhanh nhất.

“Tiểu Uyển về rồi à? Nghe nói Trần Chí Cương giở trò với cháu, cháu không sao chứ?” – Vừa thấy đoàn người trở lại, rất đông người kéo ra hỏi han.

Đường Uyển liếc nhìn đám đông, có người lo lắng thật sự, có người chỉ tò mò, có cả kẻ thích hóng chuyện. Cô cúi đầu, nghẹn ngào nói nhỏ:

“Anh ta chưa kịp làm gì, may mà anh hai A Xuân tới kịp, đá cho một phát ngã nhào, nếu không thì…”

“Trời đất, đúng là gặp may đó! Nếu hôm nay không có A Xuân và Vĩnh Kiệt lên núi…”

Thím Ái Lan nhìn Đường Uyển từ đầu đến chân, đôi mắt to tròn, long lanh, sống mũi cao, da lại trắng hồng, không trách Trần Chí Cương lại nổi tà ý. Đường Uyển năm nay mười tám, con trai bà hai mươi, tuổi tác quá hợp rồi. Chờ cho sóng yên biển lặng, bà nhất định sẽ tìm mối mai nói chuyện hôn nhân cho.

Đường Uyển không hề hay biết, thím Ái Lan lại bất ngờ "quẹo" sang ý định làm mối. Cô chỉ chào hỏi vài câu cho phải phép, rồi mệt mỏi quay về khu tập thể.

Vừa vào đến nơi đã thấy mọi người có mặt đầy đủ, cả Diệp Giai Dĩnh cũng ở đó, trông chẳng khác gì bình thường. Không đúng, trên mặt còn có vẻ sợ sệt, như thể thật sự lo lắng cho cô.

“Tại sao?” – Đường Uyển bước tới trước mặt Diệp Giai Dĩnh, nhìn chằm chằm vào cô ta, hỏi thẳng.

“Tại sao cái gì?” – Diệp Giai Dĩnh nhìn cô, vẻ mặt ngơ ngác vô tội.

“Là vì bức thư mà nhà tôi gửi tới đúng không?” – Đường Uyển đột ngột nói.

Nghe đến đây, Diệp Giai Dĩnh hơi khựng lại, ánh mắt lướt qua một tia bối rối, nhưng rất nhanh liền lấy lại bình tĩnh, vành mắt hơi đỏ, nhìn Đường Uyển như bị tổn thương:

“Thư nào? Chị không hiểu em đang nói gì…”

Các trí thức trẻ khác trong sân thấy hai người đối đầu, đều dừng tay lại, dựng tai lên lắng nghe, sợ bỏ lỡ bất cứ một chữ nào.

“Đừng có mà giả vờ nữa. Chính Dương Khải Minh đã nói rồi. Sau khi A Xuân đưa thư cho anh ta, anh ta lại nhờ chị mang cho tôi. Rồi chị đã bóc thư ra đọc đúng không? Anh trai tôi lập công lớn ở nhà máy, định nhờ đó mà xin một suất việc cho tôi. Chị và tôi cùng thành phố, nên chị động lòng. Sau đó chị bảo Dương Khải Minh bày kế cho Trần Chí Cương, còn kêu anh ta viết đơn tố cáo. Chờ công an xác định tôi và Trần Chí Cương có vấn đề về tác phong, chị sẽ đứng ra nói chúng tôi đã đính hôn. Còn tôi, để không bị đưa đi cải tạo, nhất định sẽ gật đầu nhận. Rồi tôi sẽ kết hôn với Trần Chí Cương, còn xem chị là ân nhân cứu mạng. Khi anh tôi xin được việc, tôi sẽ không về được nữa, chị lại đến khóc lóc cầu xin, tôi mềm lòng, mà chị lại là ân nhân cứu mạng của tôi nên tôi sẽ đưa suất việc đó cho chị. Tôi nói có đúng không?” – Đường Uyển từng bước ép sát Diệp Giai Dĩnh, còn cô ta thì từng bước lùi về sau, cuối cùng lưng dán vào tường, cả người run lên, không biết là sợ hay tức.

Một lúc sau, nước mắt Diệp Giai Dĩnh rơi như trân châu, từng hạt, từng hạt lăn xuống, đau khổ nói: