Lúc này, một người dân họ Hồ chứng kiến toàn bộ sự việc đã hé lộ một tin tức khác.
Tại sao Dương Khải Minh lại giúp Trần Chí Cương?
Đúng vậy, bình thường chẳng thấy hai người có qua lại gì, tự dưng lại giúp hắn chuyện này, chắc chắn là có nguyên nhân.
“Chuyện đó thì mấy người không biết rồi.” – Dì Quế Hoa lập tức hạ giọng kể với mấy người thân quen: “Dương Khải Minh thích cô Diệp Giai Dĩnh kia, mà cả kế hoạch này là do chính cô ta nghĩ ra.”
Diệp Giai Dĩnh?! Mấy người kia lập tức phấn khích, liền hối thúc dì Quế Hoa nói tiếp.
“Chuyện bắt đầu từ lúc cô Diệp xin đổi công với A Xuân, nói là đến tháng, khó chịu nên muốn đổi việc. Đồng chí Đường liền bảo: ‘Vậy để tôi đổi cho chị,’ nhưng cô ta không chịu, nói là Đường Uyển yếu, không thể làm việc nặng, nhất định đòi đổi với A Xuân. Rồi hôm nay lên núi, vừa nghe tiếng chim là bảo đau bụng đi vệ sinh, rồi biến mất. Đồng chí Đường lo quá mới đi tìm, không thấy cô Diệp đâu, lại thấy Trần Chí Cương đứng đợi ở đó, mọi người thấy trùng hợp không? Cho nên, vụ này chắc chắn có phần của cô Diệp!” – Dì Quế Hoa nói với giọng quả quyết chắc nịch.
“Đúng đó, ai chẳng đến tháng mỗi tháng, sao lần này lại đòi đổi với A Xuân? Rõ ràng là có chuyện!”
Thím Ái Lan hếch mặt tỏ vẻ "ta đây thông minh".
Trần Ái Hương nghe vậy chỉ hừ lạnh, lười tranh cãi, quay sang dì Quế Hoa nói: “Tôi thấy đồng chí Diệp có tính tình hiền lành, dịu dàng, ai gặp cũng chào, miệng ngọt ngào, có khi mấy chuyện này chỉ là hiểu lầm?”
“Hiểu lầm cái gì chứ? Thế chị nói thử xem, trùng hợp kiểu gì mà đúng lúc đổi công, Dương Khải Minh hú tiếng chim lần đầu thì cô ta đau bụng, lần thứ hai hú thì công an lên núi, người cũng bị bắt luôn, rồi cô ta ‘vừa hay’ quay lại, còn nói là đuổi theo thỏ! Tôi đi suối Thanh Thủy bao nhiêu lần, có thấy bóng dáng con thỏ nào đâu!”
Dì Quế Hoa đứng về phía Đường Uyển, cũng vì trước đó cô tặng quà cưới cho con dâu bà là Lý Mộng Cầm.
Người trong làng bàn tán rôm rả. Trong lúc đó, đoàn người đang trên đường ra khỏi làng thì bị người nhà họ Trần chặn lại, liên tục kêu oan cho Trần Chí Cương.
“Oan ức à? Vĩnh Kiệt và A Xuân tận mắt nhìn thấy, công an cũng điều tra rồi, làm sao oan được? Nuôi ra một thằng lưu manh táng tận lương tâm, đúng là làm nhục cả làng Thượng Đường!” Hồ Đại Chí – một người dân chứng kiến từ đầu đến cuối không nhịn được mà phản bác.
Quả nhiên, dòng họ Hồ và họ Trần, hễ nhà nào có chuyện, nhà còn lại không những vỗ tay ăn mừng, mà còn tiện thể ném thêm vài cục đá. Đường Uyển chưa cần nói gì, mấy người họ Hồ đã “giúp” cô vùi dập Trần Chí Cương đến tận đáy.
Người nhà họ Trần còn định ngăn công an bắt người, khiến ông bí thư làng tức giận phát run. Vì chuyện này, điểm đánh giá của làng trong năm chắc chắn sẽ bị trừ, giờ còn dám cản trở pháp luật thi hành nhiệm vụ? Là coi thường cả ông rồi! Cũng tại ông quá hiền, giờ phải xử lý thật nghiêm mới được.
Công an gọi người tới tách người nhà họ Trần ra, cuối cùng cũng thuận lợi rời khỏi làng Thượng Đường.
Có bốn công an, ba chiếc xe đạp. Đoàn người khá đông, đi bộ thì không tiện. Ngô Vĩnh Kiệt thấy vậy bèn nói:
“Nhà tôi có xe đạp, để tôi chở em gái và đồng chí Đường lên đồn.”
“Được, vậy làm phiền cậu nhé.” – Đội trưởng Lưu đối với nhân chứng và nạn nhân đều tỏ ra nhẹ nhàng hơn hẳn.
Ngô Nghênh Xuân ngồi phía trước, Đường Uyển ngồi sau. Đường đất thời đó gập ghềnh, toàn ổ gà ổ voi, đến nơi thì mông của Đường Uyển cũng ê ẩm. Mà cô đã vậy, Nghênh Xuân chắc còn tệ hơn.
“Tôi không sao, quen rồi.” – Ngô Nghênh Xuân vừa phủi mông vừa kéo tay Đường Uyển, ngẩng đầu ưỡn ngực tiến thẳng vào đồn công an, khí thế như nhân viên chính thức tới làm việc.
Trần Chí Cương vẫn cố gắng biện bạch, nhưng đáng tiếc, Dương Khải Minh vì muốn bảo vệ Diệp Giai Dĩnh đã khai hết mọi chuyện. Trần Chí Cương có nói gì cũng vô ích. May mà bây giờ không còn xử bắn công khai, nếu không cả hai có khi đã bị "xử lý đặc biệt". Dù vậy, Trần Chí Cương vẫn bị kết án 30 năm tù, còn Dương Khải Minh với vai trò đồng phạm, lãnh 20 năm.