Xuyên Sách: Sau Khi Thanh Niên Trí Thức Xinh Đẹp Quay Về Thành

Chương 19

Lời của Hồ Học Quân vừa dứt, cả đám dân làng như bừng tỉnh. Đúng là thế, xưa nay dân làng có mâu thuẫn gì cũng tự giải quyết, ít ai viết đơn gửi lên đồn. Mà trong làng, mấy người biết chữ cũng không nhiều, trừ đám trí thức trẻ!

“Nhưng mà… tàn nhẫn quá đi. Mà sao đồng chí Dương lại hại đồng chí Đường nhỉ?” – nhiều người tỏ vẻ nghi ngờ.

Đường Uyển liếc nhìn Ngô Nghênh Xuân, cô ấy chớp mắt một cái. Thế là Đường Uyển hiểu, Hồ Học Quân cũng là do cô ấy sắp đặt. Cô thu lại cảm xúc, vờ như không tin nổi, bám lấy Nghênh Xuân:

“Là… là chị Gia Dĩnh? Hình như… sau khi nghe tiếng chim, chị ấy bỗng nói đau bụng rồi đi về phía đó. Chờ lâu không thấy chị ấy quay lại, tôi mới đi tìm, ai ngờ lại gặp Trần Chí Cương đứng đó...”

“Là đồng chí Diệp cố ý dụ cậu qua đó?” – Nghênh Xuân phối hợp rất nhanh, lập tức tiếp lời.

“Không! Đồn chí Diệp không biết gì cả.” – Dương Khải Minh vội chen vào, giành lấy hết trách nhiệm, “Là Trần Chí Cương thích đồng chí Đường, nhưng cô ấy không đồng ý, nên hắn mới tìm tôi nhờ nghĩ cách để cô ấy chịu cưới.”

Đường Uyển nheo mắt, trong lòng không khỏi thấy bất ngờ. Dương Khải Minh quả nhiên thật lòng với nữ chính, đến mức này còn nhận hết tội. Đáng tiếc là việc hắn đứng ra vào lúc này chỉ càng khiến người ta nghi ngờ Diệp Giai Dĩnh. Dù không bị bắt, thì sau này cô ta cũng không sống yên trong làng được nữa.

Còn đang trốn sau bụi dây leo, Diệp Giai Dĩnh nghiến răng tức tối, Dương Khải Minh đúng là đồ ngốc! Lúc này nên im lặng mới đúng, lát nữa cô ta sẽ tự nghĩ cách chối bỏ. Giờ thì chẳng khác gì tự khai!

“Tại sao? Chúng ta xưa nay không thù oán, sao anh lại cấu kết với Trần Chí Cương để hại tôi?” – Đường Uyển đang muốn xoáy sâu thêm thì Diệp Giai Dĩnh bước ra, trên tay bưng một đống quả mâm xôi.

“Có chuyện gì thế? Mọi người làm sao vậy?” – Diệp Giai Dĩnh làm bộ ngạc nhiên nhìn quanh.

“Chị Gia Dĩnh, thật sự chị không biết gì à?” – Đường Uyển nhìn cô ta, hỏi bằng giọng thản nhiên nhưng đầy ẩn ý.

Diệp Giai Dĩnh lúng túng nhìn Đường Uyển, rồi liếc sang Dương Khải Minh và Trần Chí Cương:

“Tôi biết gì chứ? Tôi chỉ đi một lát thôi mà, sao… chuyện gì đã xảy ra vậy?”

“Đồng chí Diệp, tôi nghe Tiểu Uyển nói chị bảo đau bụng rồi rẽ qua hướng kia, chẳng lẽ dọc đường không gặp Trần Chí Cương?”

Ngô Nghênh Xuân nhìn từ đầu đến chân, thầm nghĩ: Diễn tốt quá, không đi đóng phim thì uổng.

“Không có mà…” – Diệp Giai Dĩnh hơi ngượng, “Khi tôi đi vệ sinh thì thấy một con thỏ rừng, nên tôi đuổi theo. Tôi chỉ thấy nó dễ thương chứ không nghĩ gì cả. Sau đó mất dấu, rồi tôi thấy có bụi mâm xôi, quả chín đỏ au nên tôi hái một ít. Tôi biết Tiểu Uyển thích ăn, nên hái cho cô ấy. Các anh xem này.” – Cô ta giơ tay lên, quả thật có một đống quả mâm xôi đỏ mọng.

Đội trưởng Lưu của công an nhìn cô ta từ đầu đến chân, không nói gì thêm, chỉ ra hiệu cho người mang Dương Khải Minh và Trần Chí Cương đang rêи ɾỉ đi.

“Còn mấy người, cùng chúng tôi về đồn ghi lời khai.” – Đội trưởng Lưu chỉ vào Ngô Vĩnh Kiệt, Ngô Nghênh Xuân, Đường Uyển và Hồ Học Quân.

Đường Uyển liếc nhìn Diệp Giai Dĩnh. Thật tiếc, vốn định thuận thế gài cô ta là người hẹn hò với Trần Chí Cương. Nhưng Dương Khải Minh đúng là si tình, chịu nhận hết mọi tội thay.

Một đoàn người hùng hổ xuống núi. Tin tức lan nhanh như lửa, người hiểu chuyện thì rành rọt kể lại đầu đuôi, người chưa biết thì tò mò hỏi tới hỏi lui. Chẳng mấy chốc cả làng đều biết:

Trần Chí Cương vì muốn cưới Đường Uyển, cấu kết với Dương Khải Minh lập mưu tính kế, định giở trò đồϊ ҍạϊ rồi giả báo công an, tạo cớ để ép cô kết hôn. Nếu thành công, thì chẳng tốn một xu, lại rước được vợ vừa xinh, vừa có học.

“Đây chẳng phải là lưu manh, là cặn bã xã hội sao? Nếu ai cũng như hắn, sau này phụ nữ bọn tôi còn dám ra ngoài một mình nữa không?” – Một bà mẹ trong làng bức xúc quát lớn.