“Tiểu Uyển, em...”
“Đồng chí công an, đây là khu suối Thanh Thủy.” – Đúng lúc đó, ông bí thư già dẫn theo các cán bộ công an tới nơi.
Lúc thấy công an tới làng, ông đã giật mình. Từ trước tới nay, làng ông luôn giữ tiếng đoàn kết, có xích mích cũng tự giải quyết nội bộ, đó là điều ông luôn tự hào. Không ngờ có người viết đơn tố cáo gửi lên, nói có chuyện quan hệ nam nữ không đứng đắn trong làng. Nếu bắt được người, ông quyết không tha.
Thấy cả cháu trai và cháu gái mình có mặt ở hiện trường, ông bí thư sững lại, rồi quay sang nhìn Trần Chí Cương đang gào thét, bên cạnh là Đường Uyển đang sụt sùi, nét mặt trầm xuống: “Ai nói cho tôi biết, chuyện gì đã xảy ra?”
“Ông nội, để cháu nói.” – Ngô Nghênh Xuân chạy tới, kể rành rọt từng chi tiết chuyện Trần Chí Cương theo dõi Đường Uyển, rồi còn định giở trò với cô để ép cưới. Nói đến cuối, cô ấy giận đến đỏ mặt: “Nếu không phải hôm nay cháu với anh hai lên núi đốn củi, thì chắc hắn đã đạt được mục đích rồi. Loại người thế này, nên cho đi ‘bắn bỏ’ luôn cho sạch xã hội!”
Nghe đến hai chữ cuối cùng “bắn bỏ” mà Ngô Nghênh Xuân thốt ra, Trần Chí Cương lập tức quên cả đau, ngước mắt nhìn Bí thư thôn và các đồng chí công an, hét lớn:
“Không phải như thế! Là cô ta! Là đồng chí Đường dụ dỗ tôi! Nếu không phải thì tại sao tôi lại cầm hoa đứng đây chờ? Là cô ta viết thư cho tôi, hẹn tôi tới chỗ này. Các anh không tin thì cứ xem đi, trong túi tôi vẫn còn bức thư cô ấy viết đây này!”
Vừa nói, hắn run rẩy lôi ra một bức thư trong ngực áo. Ngô Vĩnh Kiệt nhanh tay đoạt lấy, liếc qua rồi giao cho một đồng chí công an, đồng thời trầm giọng:
“Đồng chí công an, khi nãy tôi đang ở phía bên kia đốn củi, đã tận mắt thấy rõ toàn bộ sự việc xảy ra. Lúc đó đồng chí Đường đang cắt cỏ heo, thì Trần Chí Cương ôm bó hoa dại đến, định nắm tay đồng chí Đường nhưng cô ấy tránh ra, rồi bỏ chạy, vừa chạy vừa kêu cứu. Trần Chí Cương đuổi theo, túm lấy cô ấy định giở trò, tôi mới lao ra cứu. Nếu như thật sự là đồng chí Đường hẹn gặp hắn, vậy thì tại sao cô ấy lại bỏ chạy?”
“Đúng đó! Mọi người nhìn mặt đồng chí Đường mà xem!” – Ngô Nghênh Xuân kéo Đường Uyển, người vẫn còn chưa hết bàng hoàng đến trước mặt công an.
“Tiểu Uyển, đừng sợ, đã có đồng chí công an ở đây, nhất định sẽ đòi lại công bằng cho cậu.”
Đường Uyển ngẩng đầu, lộ ra nửa gò má sưng đỏ bên phải, nghẹn ngào nói:
“Đồng chí công an, tôi chưa từng viết thư cho anh ta, cũng không hề hẹn hò gì. Tôi đang cắt cỏ heo thì anh ta bỗng dưng xuất hiện… còn… còn định giở trò đồϊ ҍạϊ với tôi. Khi bị hắn túm lấy, tôi phản kháng thì bị hắn tát, các anh xem mặt tôi đây. Sau đó tôi mới cào mặt hắn. Nếu tôi thực sự thích hắn, sao lại phải phản kháng? Anh ta đang vu khống tôi, cố tình bôi nhọ danh dự để ép tôi phải cưới hắn. Dù có chết tôi cũng không lấy loại người như hắn.”
Một bên là tên đàn ông thô tục, ôm chân tru tréo, trông chẳng khác gì một tên hèn hạ; một bên là cô gái trí thức yếu ớt, có nhân chứng rõ ràng, lời khai đầy logic. Dĩ nhiên cán cân niềm tin nghiêng về phía Đường Uyển.
Lúc này, mấy người dân cũng bắt đầu xì xào.
Người họ Hồ 1: “Tôi đã nói rồi, dạo này Trần Chí Cương lén la lén lút, chắc chắn không có chuyện gì tốt. Giờ thì rõ ràng rồi, loại người như vậy đúng là làm nhục làng ta.”
Người họ Hồ 2: “Anh nói vậy tôi mới nhớ, mấy hôm trước hắn cứ quanh quẩn trong làng, thì ra là theo dõi đồng chí Đường!”
“Đồng chí công an! Tôi bắt được một kẻ đồng lõa!” – Hồ Học Quân kéo theo Dương Khải Minh đến.
“Trùng hợp thật, hôm nay tôi đi đốn củi cùng Vĩnh Kiệt, tôi ở chân núi, còn cậu ấy ở suối. Tôi tận mắt thấy hắn và Trần Chí Cương đi lên núi cùng nhau, vừa đi vừa rì rầm gì đó. Sau đó Trần Chí Cương đi về hướng suối. Hắn thì lẩn vào bụi cỏ, lát sau lại bắt chước tiếng chim kêu. Đến lúc các đồng chí công an lên núi, hắn lại giả tiếng chim lần nữa. Tiếng chim các anh vừa nghe chính là do hắn làm đấy! Tôi nghi ngờ thư tố cáo kia cũng là hắn viết. Chà… chẳng lẽ hắn muốn lợi dụng công an để ép đồng chí Đường phải lấy Trần Chí Cương?”