Xuyên Sách: Sau Khi Thanh Niên Trí Thức Xinh Đẹp Quay Về Thành

Chương 17

Trần Chí Cương nhìn Đường Uyển đang đứng đó xinh xắn thướt tha, tuy hơi gầy nhưng đúng kiểu hắn thích, mảnh mai, yếu ớt. Hơn nữa gia đình lại có điều kiện, cưới được cô không chỉ có vợ đẹp mà còn giúp gia đình hắn đổi đời, một mũi tên trúng ba đích. Nghĩ tới đây, tia do dự cuối cùng trong lòng hắn cũng tan biến. Hắn bước gần lại, nở nụ cười: “Đồng chí Đường, tôi không ngờ cô cũng có tình cảm với tôi, còn hẹn tôi ra đây. Tôi thề, tôi nhất định sẽ đối xử tốt với cô.”

Đường Uyển nheo mắt. Ai là đạo diễn mấy câu thoại này vậy? Quá độc rồi.

“Anh nói cái gì vậy? Tôi hẹn anh lúc nào? Đừng nói linh tinh!” – Đường Uyển vừa nói vừa lùi dần về hướng suối Thanh Thủy.

Khi đến gần rìa khu rừng, từ đây đã có thể nhìn thấy suối Thanh Thủy, cũng tức là Ngô Vĩnh Kiệt có thể quan sát được tình hình. Nhịp tim Đường Uyển cuối cùng cũng dịu lại đôi chút.

“Tiểu Uyển, rõ ràng là cô viết thư hẹn tôi ra đây, sao lại không nhận? Ngại à? Không sao, lần sau để tôi hẹn lại. Hoặc nếu cô không ngại, tôi sẽ nhờ người tới dạm hỏi luôn. Yên tâm, cô sẽ có tất cả những gì mà đồng chí Lý có. Tôi sẽ cho cô một đám cưới còn long trọng hơn cô ấy.”

Trần Chí Cương thấy Đường Uyển cứ lùi lại, bèn bước nhanh tới, còn đưa tay định nắm lấy tay cô.

“Trần Chí Cương, anh nói bậy bạ cái gì đó? Tôi chưa từng thích anh, càng không viết thư cho anh! Tôi chỉ đi tìm chị Gia Dĩnh, rõ ràng chị ấy đi về hướng này, chị ấy đâu rồi?”

Đường Uyển nhanh chân lùi lại vài bước. Đúng lúc đó, lại vang lên tiếng chim “bù-cúc, bù-cúc” từ phía xa, đó là ám hiệu do Dương Khải Minh phát ra. Xem ra người trong làng đã đưa công an đến.

Đường Uyển lập tức quay đầu chạy về hướng suối Thanh Thủy, vừa chạy vừa hét lớn: “Cứu tôi với, có kẻ biếи ŧɦái đang giở trò!”

Sắc mặt Trần Chí Cương biến đổi, lập tức đuổi theo. Là người đàn ông làm lụng lâu năm, thể lực vượt xa Đường Uyển, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp, đưa tay định bịt miệng cô. Ngay khoảnh khắc đó, từ bên bụi cây, một bóng người lao ra, tung cú đá mạnh vào người Trần Chí Cương, đè hắn xuống rồi đấm liên tiếp khiến hắn choáng váng, không kịp phản kháng.

“Trần Chí Cương, giở trò với con gái nhà người ta, mày muốn chết đúng không?” – Ngô Vĩnh Kiệt, nhờ được ăn uống đầy đủ, cao hơn Trần Chí Cương gần hai cái đầu, vóc dáng vạm vỡ, cộng thêm đòn bất ngờ nên hắn không có cửa phản kháng.

Ngô Nghênh Xuân xách theo một khúc gậy, mặt hầm hầm xông tới: “Anh hai, tránh ra.”

“Dám giở trò hèn hạ với bạn em, hôm nay em đánh chết cái đồ mặt người dạ thú như anh!” –Ngô Nghênh Xuân tức giận đến run người. Vừa rồi cô ấy tận mắt thấy Dương Khải Minh phát tín hiệu cho Diệp Giai Dĩnh rút lui, rồi lại báo hiệu công an đang tới. Nếu hôm nay không có họ, Đường Uyển sẽ bị hại cả đời. Còn cô ấy, nếu không tận mắt thấy, e cũng sẽ bị Dương Khải Minh lừa. Nghĩ đến đây, tay cô ấy siết gậy càng chặt.

“Không phải, là Đường Uyển hẹn tôi đến đây hẹn hò! Các người đánh tôi làm gì?” – Đến giờ Trần Chí Cương vẫn chưa từ bỏ, còn định ngụy biện.

“Ngụy biện cái đầu anh! Tôi tận mắt thấy anh giở trò với đồng chí Đường, giờ còn định bôi nhọ cô ấy? Tôi thấy là đánh chưa đủ!” – Ngô Vĩnh Kiệt giận đến mắt đỏ bừng, giật lấy cây gậy từ tay em gái, vung mạnh một cú vào chân Trần Chí Cương, đánh gãy ngay tại chỗ. Cái kiểu người dùng thủ đoạn đê tiện để cưới vợ thế này, thật làm nhục mặt đàn ông!

“Aaaaaaa!” – Trần Chí Cương ôm chân gào lên đau đớn.

Đường Uyển vẫn luôn để ý lối mòn trên núi, thấy động tĩnh, cắn răng tự tát mình một cái thật mạnh, vò rối tóc, rồi lao đến cào mạnh vào mặt Trần Chí Cương, để lại bốn vết máu rớm đỏ mới chịu trốn ra sau lưng Ngô Vĩnh Kiệt.

Cả hai anh em họ Ngô đều sững người trước màn "diễn xuất" của cô.