Xuyên Sách: Sau Khi Thanh Niên Trí Thức Xinh Đẹp Quay Về Thành

Chương 16: Chỗ đó nằm dưới chân núi, gần làng

“Tớ nghĩ mọi chuyện sẽ xảy ra trong hai hôm tới. A Xuân, cậu cứ nhận đổi công đi. Đến lúc đó tớ sẽ dẫn cô ta đến khe suối Thanh Thủy cắt cỏ heo, còn cậu trốn sau mấy bụi dây mác, được không?”

Chỗ đó nằm dưới chân núi, gần làng, có nhiều dây mác, thực chất là giống kiwi hoang, lá dày, cao, giấu người rất dễ.

“Được chứ, tớ biết một chỗ gần đó có thể nhìn rõ lối đi, hễ thấy có người là tớ lao ngay tới chỗ cậu.”

Ngô Nghênh Xuân đập ngực cam đoan, nghĩ một chút rồi lại đề nghị: “Hay gọi thêm anh hai tớ đi, tớ không yên tâm để cậu một mình. Dù sao cũng chỉ hai hôm, tớ sẽ nói với ông bà cho anh ấy ở nhà đốn củi. Vừa khéo nhà mình cũng gần hết củi rồi.”

Lần này, Đường Uyển không từ chối nữa. Thêm người là thêm sức, thêm nhân chứng. Huống chi chỉ có hai ngày, không dễ gây nghi ngờ. Món nợ này cô cũng có thể trả được.

Về lại khu tập thể, Đường Uyển báo với Diệp Giai Dĩnh là Nghênh Xuân đồng ý đổi công, rồi nói rõ ngày mai sẽ đi đâu cắt cỏ.

“Chị không khỏe, vậy mai mình cũng đừng đi xa. Đến suối Thanh Thủy thôi, cỏ ở đó non mướt lắm. Em với A Xuân cố tình để dành, phòng lúc mưa không phải chạy xa.” – Đường Uyển giả bộ không biết ý đồ của đối phương, miêu tả tỉ mỉ địa hình chỗ đó.

Ăn tối xong, Đường Uyển để ý thấy Dương Khải Minh lén rời đi, liếc sang Diệp Giai Dĩnh, cô ta làm như không hay biết, nhưng ánh mắt rõ ràng đã liếc về phía anh ta mấy lần.

Sáng hôm sau, Đường Uyển gánh đôi thúng gọi Diệp Giai Dĩnh cùng đi lên núi. Gần tới suối Thanh Thủy, có một cây kiwi lớn, cô liếc sang cái cây nhỏ bên dưới, trên ngọn chỉ còn đúng một chiếc lá, khóe môi khẽ cong lên.

Đó là ám hiệu do Ngô Nghênh Xuân nghĩ ra. Cô ấy bảo nếu chỉ còn một chiếc lá, tức là cô ấy đã núp trong bụi dây rồi, yên tâm hành động theo kế hoạch.

“Chị Gia Dĩnh, mau tới đây, bên này còn nhiều dâu gai lắm, tụi mình hái ít ăn đi.” – Đường Uyển đưa mấy trái dâu rừng cho Diệp Giai Dĩnh, ánh mắt lướt qua bụi dâu giả mọc ven rừng, có dấu hiệu bị hái bớt, chứng tỏ Ngô Vĩnh Kiệt đang ở gần đây. Dù cô có đem theo dao găm, tinh thần cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để liều một phen, nhưng biết có người canh gần đó, cô vẫn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Cảm ơn.” – Diệp Giai Dĩnh vừa ăn mấy trái dâu vừa đưa mắt quan sát khắp nơi, rõ ràng không yên lòng. Sau đó, hai người tiếp tục cắt cỏ cho heo, chưa đầy một lúc đã được nửa giỏ. Bỗng nhiên, một tràng tiếng chim kêu vang lên, chưa đầy vài phút sau, cô ta ôm bụng nói: “Bụng chị đột nhiên đau quá, Tiểu Uyển, chị đi vệ sinh một chút, em giúp chị canh chừng nhé, nếu có ai tới thì đừng để họ qua.”

Dứt lời, không để Đường Uyển kịp mở miệng, cô ta đã vội vã chạy đi, chớp mắt đã mất hút sau bụi cây.

Đường Uyển dõi theo bóng lưng cô ta, mím môi rồi tiếp tục cúi đầu cắt cỏ. Năm phút trôi qua, Diệp Giai Dĩnh vẫn chưa quay lại, cô cau mày, sao Trần Chí Cương cũng chưa xuất hiện? Chẳng lẽ là thử phản ứng? Không thể nào, bọn họ chắc chắn không biết cô đã phát hiện kế hoạch. Đúng là có mưu tính, nhưng nếu không biết trước nội dung nguyên tác, chính cô cũng chẳng thể ngờ họ giăng bẫy kỹ đến thế.

Cô cúi đầu suy nghĩ, bỗng nhiên bừng tỉnh, thì ra, Diệp Giai Dĩnh đang cố dụ cô tới đó.

“Chị Gia Dĩnh, chị Gia Dĩnh? Chị ở đâu vậy? Có sao không?” – Đường Uyển làm bộ lo lắng, lần theo hướng Diệp Giai Dĩnh rời đi mà đi tới. Quẹo qua một rặng cây, cô không thấy Diệp Giai Dĩnh đâu, mà lại thấy Trần Chí Cương đang đứng đó với một bó hoa dại trong tay. Dù đã chuẩn bị tâm lý, Đường Uyển vẫn giật mình lùi nửa bước: “Anh làm gì ở đây? Chị Gia Dĩnh đâu? Anh có thấy chị ấy không?”

“Cô nói đồng chí Diệp à? Không có, tôi đâu có thấy cô ấy.”