Tới tiệm cà phê, An Chi Đường ở rất xa đã vẫy tay với cô: “Mộng đại thần, nơi này nơi này.”
Trên khuôn mặt nhỏ của cô ấy đều là hưng phấn cùng câu nệ, bộ dáng kia, chính là tiểu mê muội gặp được thần tượng.
Tô Thiển mỉm cười đi qua.
An Chi Đường cười hì hì nói: “Mộng đại thần, cô muốn uống gì tôi gọi cho cô.”
Tô Thiển mỉm cười nói: “Tôi muốn một ly trà sữa, một phần chocolate mousse, một phần bánh trái cây.”
Đôi mắt An Chi Đường lập tức trừng lớn, sáng long lanh.
Thì ra Mộng đại thần cũng thích ăn đồ ngọt!
An Chi Đường thật sự quá đơn thuần, trong mắt có gì đều thể hiện quá rõ ràng, cô cười khẽ: “Tôi cũng chỉ là một cô gái mới vừa tròn 18 tuổi thôi! Cô nghĩ rằng tôi thích uống cà phê hút xì gà à?”
An Chi Đường ngượng ngùng cười.
“Tôi chỉ là không nghĩ tới Mộng đại thần vẫn còn là sinh viên, hơn nữa còn là giáo hoa nha……”
Mộng Hạ Vô Ảnh trên Weibo còn viết truyện tranh tên 《 Không ngày trở về 》, một tháng cập nhật một lần, có thể nói là ốc sên!
Thật ra tính tình cô ấy thay đổi rất nhanh, chỉ là cốt truyện của《 Không ngày trở về 》quá hay, phong cách quá duy mĩ, từng nét vẽ đều có thể chạm đến trái tim người xem.
Chỉ cần vừa vào hố, thì tuyệt đối không thoát ra được.
Cảm giác không giống được vẽ bởi một cô gái 18 tuổi.
Tô Thiển lấy một bản thảo từ trong túi ra.
“Đây là bản cập nhật tôi chuẩn bị tối nay, cô nhìn xem.”
“A?!”
An Chi Đường run rẩy nhận lấy, là người đầu tiên ngoài tác giả ra nhìn thấy cốt truyện của《 Không ngày trở về 》, cô ấy rất kiêu ngạo, rất cẩn thận.
Mở bản thảo ra, cô ấy hận không thể dán mắt vào.
Rõ ràng chỉ có vài tờ giấy, cô ấy nhìn cốt truyện một lần lại một lần, chìm đắm trong trong đó không thể thoát ra.
Cho đến khi Tô Thiển ăn sạch bánh trái cây cùng chocolate mousse, An Chi Đường mới thoát khỏi bản thảo.
Nước mắt trào dâng.
“Mộng đại thần, ô ô, quá đẹp, tập này quá động lòng người, tôi sắp khóc rồi.”
Tô Thiển rút một tờ khăn giấy cho cô ấy.
“Cô đã khóc rồi.”
An Chi Đường dặn dò một tiếng: “Cô vẽ quá đẹp, cảm động muốn khóc.”
Tô Thiển vừa uống trà sữa, vừa chờ An Chi Đường bình tĩnh lại, chờ An Chi Đường bình tĩnh lại, cô ấy chớp chớp mắt với Tô Thiển.
“Mộng đại thần, cô thật sự siêu cấp tuyệt vời, tôi càng ngày càng yêu cô.”
Tô Thiển cười cười, “Không cần gọi tôi là Mộng đại thần, gọi tôi Tô Thiển là được. Còn nữa, tôi cũng không muốn vòng vo, tôi tìm cô, là có chuyện cần cô hỗ trợ.”
An Chi Đường lập tức ngồi nghiêm chỉnh.
“Mộng đại thần, cô nói đi, chỉ cần cô mở miệng, muốn mạng của tôi, tôi đều cho cô.”
Tô Thiển bất đắc dĩ, “Tôi không cần mạng của cô, tôi muốn cô giới thiệu tôi với ông nội cô, An lão gia tử.”
An Chi Đường rất kinh ngạc, cô ấy không nghĩ tới Tô Thiển biết ông nội của cô ấy!
Cô ấy thích vẽ tranh như vậy, kỳ thật là vì ảnh hưởng của gia đình, lựa chọn tham gia cuộc thi trên danh nghĩa của Triệu Ngạo, cũng là muốn chứng minh bản thân.
Kết quả không nghĩ tới lại gặp phải tên cặn bã Triệu Ngạo này.
Do cô ấy quá đơn thuần, quá dễ tin Triệu Ngạo.
Tối qua nếu không phải Tô Thiển đi ngang qua, cô ấy có lẽ đã bị Triệu Ngạo hạ độc rồi.
Tên ngụy quân tử Triệu Ngạo này, mặt ngoài thì ra vẻ đạo mạo, thật ra trong xương cốt chính là một tên đàn ông vô sỉ đến tận cùng.
An Chi Đường nhìn Tô Thiển, chớp chớp mắt, “Mộng đại thần, tôi có thể hỏi một chút, cô tìm ông nội tôi có chuyện gì vậy?”
“Tôi muốn tham gia Giải thưởng Phong cách toàn quốc, tôi đã bỏ lỡ buổi đăng ký, tôi biết trong tay ông nội cô có một vị trí tiến cử.”
Việc đăng ký Giải thưởng Phong cách toàn quốc đã bắt đầu từ hai năm trước, hết hạn cách đây một năm, nửa tháng sau sẽ chính thức thi đấu.
Tô Thiển hoàn mỹ bỏ lỡ thời gian này.
An Chi Đường vừa nghe, lập tức mở to mắt.
“Oa, Mộng đại thần cô muốn tham gia Giải thưởng Phong cách toàn quốc! Được, tôi sẽ giới thiệu cô với ông nội tôi.” Nhưng An Chi Đường lại chuyển chủ đề, “ính tình ông nội tôi rất cổ quái, không nhất định ông sẽ đề cử cô tham gia, Mộng đại thần, cô phải chuẩn bị tâm lý đó!”
Tô Thiển gật gật đầu.
“Chỉ cần ông nội cô nguyện ý cho tôi cơ hội gặp mặt, tôi sẽ khiến ông ấy đồng ý.”
An Chi Đường giơ tay nhỏ lên bảo đảm: “Tôi nhất định sẽ khiến ông nội tôi gặp cô.”
Cô ấy không thể bảo đảm Tô Thiển có thể có được vị trí tiến cử trong tay ông nội cô ấy không, nhưng cô ấy có thể bảo đảm sẽ khiến ông nội gặp Tô Thiển.
Năn nỉ ỉ ôi cũng phải để ông nội gặp mặt Tô Thiển.
Thần tượng của cô ấy!
An Chi Đường ôm bản thảo trong tay, tựa như ôm món quà yêu quý.
“Mộng đại thần, bản thảo này có thể cho tôi làm kỷ niệm không?”
Tô Thiển cười cười: “Có thể, chính là tặng cho cô đó.”
“Thật vậy sao? Cảm ơn Mộng đại thần! Ô ô!”
Tạm biệt An Chi Đường, cô ra cửa liền gọi điện thoại cho Cố Chiến.
Bên này Cố Chiến còn đang bận rộn ở công ty, khi nhìn thấy điện thoại báo là Tô Thiển gọi, anh không sợ trời không sợ đất lại đột nhiên thấy giật mình.
Nói thật, hiện tại anh đã có “Phản xạ có điều kiện với Tô Thiển”.
Chưa từng hoảng sợ như vậy khi nhìn thấy ai đó gọi đến.
Có chút sợ.
Hèn hèn.
Anh nhíu mày, nhìn điện thoại vang lên đã lâu, nhưng anh không trả lời.
Tống Hằng đang đổi màn hình chiếu, điện thoại của Cố Chiến vang lên rất lâu cũng chưa nghe, quấy rầy suy nghĩ của anh ta, ngẩng đầu liền nhìn thấy Cố Chiến nhíu mày, bộ dáng ưu sầu run rẩy.
Tống Hằng trong lòng cả kinh, lúc nào anh ta thấy Cố Chiến có biểu tình như vậy?
Rốt cuộc là ai gọi tới?
Vẻ mặt này của Cố Chiến, giống như không phải là tiếng điện thoại vang lên, mà là âm thanh từ địa ngụ.
Một phút sau, không nghe, tiếng chuông tự động dừng lại.
Sau đó anh ta nhìn thấy, đôi lông mày nhíu chặt của Cố Chiến giãn ra một chút.
Giống như…… Tránh khỏi một đòn công kích trí mạng.
Điện thoại ngừng reo, giây tiếp theo, lại vang lên.
Lòng mày vừa giãn ra của Cố Chiến lại nhíu chặt, tất cả đều tràn đầy ưu sầu……
Tống Hằng thật sự tò mò muốn chết, rốt cuộc là ai gọi điện làm Cố Chiến như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than như vậy!
“Anh Chiến, sao anh không nghe điện thoại, vạn nhất đối phương có việc gấp thì sao?”
Cố Chiến không muốn nghe.
Anh phải thừa nhận, Tô Thiển với anh mà nói chính là mãnh thú hồng thủy!
Nhưng trong bụng Tô Thiển có đứa bé, vạn nhất đứa bé xảy ra chuyện gì……
Cố Chiến cắn răng, trên khuôn mặt tuấn mỹ đều là vẻ hy sinh.
Nghe!
Mới vừa nghe máy, đối diện đã truyền đến giọng nói ngọt ngào của Tô Thiển.
“Anh Cố Chiến, sao giờ anh mới nghe điện thoại vậy!”
Cố Chiến: “…… Đang bận.”
“Anh Cố Chiến đang ở đâu vậy!”
“…… Cô muốn làm gì!”
“Sắp đến giờ cơm trưa rồi, em muốn đưa hộp cơm tình yêu đến cho anh Cố Chiến.”
“…… Không cần, tôi ăn ở công ty.”
“Ồ. Vậy anh Cố Chiến có nhớ em không?”
“…… Không.”
“Anh, em rất nhớ anh Cố Chiến, nhớ đến mức lúc đi học cũng thất thần, đi đường cũng té ngã, ăn điểm tâm ngọt cũng không cảm nhận được vị ngọt, toàn bộ trái tim đầu óc đều là anh Cố Chiến, anh Cố Chiến, em thật sự rất thích anh, rất nhớ anh! Tại sao anh lại không nhớ em! Có phải em không đủ xinh đẹp không đủ ôn nhu không……”
“Đủ rồi!” Cố Chiến nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó xoa xoa đầu đã sắp nổ tung, mở miệng.
“Tôi nhớ cô.”