Sau Khi Mang Thai Nhãi Con Của Cố Gia, Cô Trở Nên Hung Cuồng

Chương 26: Đánh Tô Gia Lâm tơi bời

Tô Mạt cũng không nghĩ tới Tô Thiển sẽ động thủ, cả người đều chấn kinh, nước mắt càng ủy khuất rớt xuống.

“Chị, tại sao chị lại đánh em?”

Tô Thiển cười khẽ: “Nhìn cô thấy khó chịu.”

Nói xong, Tô Thiển cũng thấy khổ sổ.

Lúc trước trong nhà nhận nuôi Tô Mạt, hoàn toàn chỉ muốn tìm một người bạn chơi với co, dù sao trong nhà đều là đàn ông, chỉ có một mình cô là con gái, những người đàn ông không biết ở chung với Tô Thiển như thế nào, sau đó nghe xong kiến nghị của bảo mẫu trong nhà, dứt khoát nhận nuôi một cô gái ngoan ngoãn.

Tô Mạt.

Cô còn thấy rất vui vẻ.

Trong gia đình có nhiều đàn ông, đôi khi không thể nói chuyện với nhau, đột nhiên có một cô gái cùng tuổi với mình xuất hiện, cô vẫn rất vui vẻ.

Lúc ấy người Tô gia cũng không biết Tô Mạt tuổi còn nhỏ, đã là một kẻ ác độc.

Tô Thiển càng không biết.

Cho đến khi xảy ra rất nhiều chuyện, từng chút, rồi mọi thứ đều chệch khỏi đường ray.

Mọi ân oán của Tô gia, đều là chuyện của chính Tô gia, giống như không liên quan gì đến Tô Mạt.

Tô Mạt sắm vai một người đứng ngoài cuộc trong đó, tiểu bạch liên cái gì cũng không biết.

Nhưng Tô Mạt mới là người khởi xướng tất cả mọi chuyện.

Tô Mạt thấy một bóng hình sau lưng Tô Thiển, vội vàng nắm lấy tay Tô Thiển, khóc lóc nói: “Chị, chị trách em là đúng, chị đánh chết em đi!”

Tô Thiển đã không phải cô gái nhỏ mười hai mười ba tuổi năm đó, cũng nhìn ra sự độc ác trong ánh mắt ngây thơ của Tô Mạt.

Cho nên cô không chút do dự lại cho Tô Mạt một cái tát.

Bộp!

Liên tiếp đánh Tô Mạt ba cái tát, những thứ cô bị Tô Mạt hãm hại mất đi ở Tô gia, ba cái tát này vĩnh viễn không thể trả lại được.

Ngay cả cái tát của Tô Thiển rơi xuống, cả người Tô Mạt đã bay ra ngoài, giống như cái tát này của cô mang theo sức mạnh Hồng Hoang.

“Tô Thiển! Cô dám đánh Mạt Mạt, xem tôi có đánh chết cô không!”

Tô Gia Lâm táo bạo vọt tới, có sức mạnh như núi đè mây.

Tô Gia Lâm siết chặt nắm tay đôi chân phát lực, đã hoàn toàn không chịu được nữa.

Anh ta vung nắm tay, không chút lưu tình đánh vào mặt Tô Thiển.

Tô Thiển híp mắt lại.

Trước đó có Cố Chiến ở đó, cô giả vờ nhu nhược, không trực tiếp đối đầu với Tô Gia Lâm.

Hôm nay Cố Chiến không ở đây, ân oán giữa cô và Tô Gia Lâm, có thể thanh toán được rồi!

Cô duỗi tay ra bắt lấy nắm tay của Tô Gia Lâm, dưới ánh mắt kinh ngạc của Tô Gia Lâm, cô đấm một quyền vào mặt Tô Gia Lâm.

Một quyền này của cô, trên tay vẽ một lá bùa sức mạnh, lực đạo có thể nói là ngàn cân, một quyền xoá sạch bốn cái răng của Tô Gia Lâm.

Anh ta bị đánh ngã xuống đất, gương mặt trong nháy mắt sưng to, giống như có thêm một khối u.

Tô Gia Lâm bị đánh đến đầu óc choáng váng, anh ta cảm thấy não mình rung lên, cả khuôn mặt đau đớn vặn vẹo.

“A!” Tô Mạt nhìn thấy một màn này thì thét chói tai, “Chị, chị làm gì vậy, đây là anh tư đó!”

Tô Thiển cười lạnh.

Anh tư?

Dưới sự tính kế của Tô Mạt, cô ta đã khiến mỗi người Tô gia đều trở nên cực kỳ bi thảm.

Chỉ duy nhất không tổn thương Tô Gia Lâm.

Nhưng toàn bộ Tô gia, người tàn nhẫn nhất với Tô Thiển, chính là Tô Gia Lâm.

Động một chút liền đánh chửi, thường xuyên tay đấm chân đá, trong 3-4 năm, trên người Tô Thiển đều là vết thương cũ, vết thương mới.

Khi cô đi cầu thang, Tô Gia Lâm sẽ hung hăng đá cô một cái, cô sẽ lăn xuống từ cầu thang.

Chân bị gãy.

Cô đi qua hồ, Tô Gia Lâm sẽ trực tiếp đẩy cô xuống, nhìn cô chết đuối hít thở không thông, mới bảo người cứu cô lên.

Phòng của cô gần phòng của Tô Gia Lâm, chỉ cần mở cửa nhìn thấy Tô Gia Lâm, một cái tát sẽ rơi xuống.

Gương mặt xinh đẹp sưng vù.

Mọi vết thương lớn nhỏ trên người cô , đều là do Tô Gia Lâm ban tặng.

Những vết thương trên người cô, cũng không dừng lại.

Lúc ấy cô còn chưa có được sức mạnh bùa chú, cũng chưa học võ, chỉ là một cô gái nhỏ nhu nhược, vẫn là em gái ruột củaTô Gia Lâm.

Nhưng mỗi lần anh ta đều ra tay rất mạnh.

Nếu lúc trước người Tô gia không tiễn cô đi, hiện tại vẫn phải sống trong sự nhục nhã và bạo lực của những người Tô gia.

Làm sao cô có cơ hội niết bàn trọng sinh?

Tô Thiển cười tủm tỉm nhìn Tô Gia Lâm.

“Tô Gia Lâm, đứng lên đi, bộ dáng hiện tại của anh, thật giống như một con chó đã chết. Đừng ếu đuối như vậy, tôi còn chưa ra tay đủ mạnh đâu!”

Tô Gia Lâm đầu ong ong, cả khuôn mặt của anh ta đều nóng rát đau đớn, đau đến anh ta run rẩy.

Anh ta không rõ, vì sao Tô Thiển nhu nhu nhược nhược ngày xưa, có thể đỡ được nắm đấm của anh ta, còn có thể có sức lực lớn như vậy đánh anh ta.

Một quyền vừa rồi, anh ta cảm nhận được rõ ràng, đầu anh ta muốn bay ra ngoài!

Tô Gia Lâm run run rẩy rẩy bò dậy từ trên mặt đất, khuôn mặt sưng tấy đầy vẻdữ tợn.

“Tô Thiển!”

Anh ta lần nữa nhào về phía Tô Thiển, lần này nắm đấm nhắm vào bụng cô.

Tô Thiển nhấc chân, đá chính xác vào cổ tay anh ta, ngay sau đó là tiếng kêu giòn giã, còn có tiếng kêu rên của Tô Gia Lâm.

Khi Tô Gia Lâm lui ra phía sau, Tô Thiển trợ lực lao tới, thân hình nhỏ bé bay cao hai mét, một chân hung hăng đá vào ngực Tô Gia Lâm.

Trực tiếp đá anh ta ngã xuống đất.

Tô Gia Lâm che ngực mình rêи ɾỉ, một câu cũng nói không nên lời.

Tô Mạt bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, quên khóc, nước mắt còn treo trong tròng mắt, khuôn mặt nhỏ tràn ngập khϊếp sợ cùng không thể tin!

Tô Thiển trở nên hung tàn như vậy từ khi nào?

Trước kia khi Tô Gia Lâm đánh cô, cô đều không có lực đánh trả.

Nhưng hiện tại cô lại đánh đến Tô Gia Lâm không có lực đánh trả.

Tình trạng của Tô Gia Lâm có thể hình dung bằng từ thảm không nỡ nhìn, Tô Thiển lại không tổn thương gì.

Tô Gia Lâm còn chưa chạm vào được một ngọn tóc của cô.

Tô Thiển tiến lên một bước.

Chỉ một động tác nhỏ như vậy, đã khiến Tô Gia Lâm hoảng sợ, cả người theo bản năng lui về phía sau.

Tô Thiển cười lạnh.

“Tô Gia Lâm, đừng trốn, đừng xin tha, vô dụng thôi! Những đau đớn và vết thương này, là tôi ban cho anh. Hôm nay có, về sau cũng sẽ có.”

Tô Gia Lâm vô cùng hoảng sợ.

Những lời này, là lời anh ta đã nói khi đánh Tô Thiển.

Khi anh ta đánh Tô Thiển sẽ không nghĩ đến, có một ngày, sẽ bị Tô Thiển tay trói gà không chặt đánh đến không có sức phản kháng.

Bờ môi của anh ta run lên, nhìn Tô Thiển tựa như nhìn ma quỷ.

Cả đầu, cả khuôn mặt, bao gồm cả ngực và toàn bộ cánh tay anh ta, cùng những chiếc xương sườn bị gãy hai ngày trước……

Tô Gia Lâm có thể nói là vết thương đầy người, vết thương chồng chất.

Nhưng những vết thương này, không bằng một phần mười những gì anh ta đã gây ra cho Tô Thiển.

Trong mắt Tô Thiển đều là lạnh lẽo.

“Tô Gia Lâm, nếu sau này không muốn bị đánh nữa, thì nhìn thấy tôi nhớ đi đường vòng. Nếu không, tôi gặp anh một lần, đánh anh một lần. Mỗi một lần, đều sẽ làm anh cả đời khó quên!”

Tô Gia Lâm bị Tô Thiển đe dọa đến sắc mặt trắng bạch.

Lần đầu tiên anh ta cảm thấy, người em gái mình có thể tùy ý điều khiển này, đã không bị khống chế nữa rồi.

Tô Mạt phản ứng lại, thanh âm bén nhọn: “Chị, đây là anh trai của chị đó, sao chị có thể vô tình như vậy?”

Tô Thiển quay đầu lại, cho cô một nụ cười như không cười.

“Tình cảm anh em giữa tôi và Tô Gia Lâm, đều là dùng nắm đấm mà gắn bó ra.”

Sau đó cô nhìn Tô Gia Lâm: “Đúng không, anh trai?”