Đào Nại liếc nhìn phòng livestream thì phát hiện không có lấy một bình luận nào.
Khán giả ma: [Chủ nhiệm Liêu là bác sĩ điều trị chính của Lý Tiểu Minh, cũng là bác sĩ có thủ đoạn bạo lực nhất bệnh viện. Lý Tiểu Minh căm hận ông ta đến tận xương tủy. (Bình luận này liên quan đến nội dung, không hiển thị cho người chơi)]
[Vậy nên tại sao phải nói dối chứ? Đi muộn có thể chỉ bị phạt thôi, cùng lắm là mất tay mất chân, giờ thì hay rồi, hôm qua Lý Tiểu Minh vừa bị chủ nhiệm Liêu trị liệu bằng sốc điện, lúc này chắc đang bực bội lắm đây. (Bình luận này liên quan đến nội dung, không hiển thị cho người chơi)]
[Đúng vậy, hôm qua Lý Tiểu Minh chỉ hận không thể gϊếŧ chết chủ nhiệm Liêu! Bé cưng này bây giờ là tự đâm đầu vào chỗ chết rồi! (Bình luận này liên quan đến nội dung, không hiển thị cho người chơi)]
Nhiệt độ trong phòng vẫn tiếp tục giảm xuống, Đào Nại trơ mắt nhìn giá trị sinh mệnh của mình không ngừng tụt dốc, hơi thở bắt đầu trở nên gấp gáp.
Đến cả miệng cũng đông cứng không thể mở ra được, khóe mắt Đào Nại trào ra một giọt nước mắt, lập tức bị đông thành băng.
[Phát hiện giá trị sinh mệnh của người chơi đã gần đến mức nguy hiểm 40/100. Cảnh báo! Khi giá trị sinh mệnh dưới 10, người chơi sẽ rơi vào trạng thái thực vật.]
[Phát hiện người chơi đang bị ô nhiễm tinh thần, giá trị tinh thần -5.]
Cô sắp chết cóng ở đây sao?
Không được.
Cô không thể chết trong phó bản kinh dị này, ngay cả linh hồn cũng sẽ bị giam cầm ở đây, vĩnh viễn không thể rời đi.
"Lý Tiểu Minh."
Cuối cùng, khi những con bọ đen ngòm bò lên chân, Đào Nại đã dùng hết sức lực toàn thân cất tiếng.
Đôi mắt nai con ngây thơ của thiếu nữ mang theo vẻ thương xót và đau lòng nhìn Lý Tiểu Minh, người mà toàn bộ khuôn mặt đã bị bao phủ kín mít bởi những con bọ đen.
"Đứa trẻ đáng thương, chị đến là để cứu em."
Giọng nói dịu dàng bị run rẩy vì lạnh, nhưng vẫn trong trẻo dễ nghe, không vướng chút tạp chất.
Những con bọ vốn đang nhanh chóng bò ngược lên theo ống quần của Đào Nại bỗng dừng lại.
Đằng sau đám bọ dày đặc, ánh mắt của Lý Tiểu Minh lặng lẽ khóa chặt trên khuôn mặt Đào Nại.
Nước mắt cô không ngừng tuôn rơi vì lạnh. Đào Nại dùng ánh mắt chân thành quen thuộc nhìn Lý Tiểu Minh: "Cậu của chị đối xử với bệnh nhân quá mức thô bạo, chị luôn không đồng tình với cách đối xử với bệnh nhân của ông ấy. Chị đến đây làm y tá chính là để giúp đỡ những bệnh nhân bị ông ấy ngược đãi như các em vậy."
Khán giả ma: [Phụt! Đây lại là trò gì nữa đây? Bé cưng này lại bắt đầu diễn rồi?]
[Chỉ có mình tôi muốn biết là làm thế nào mà người chơi này biết được ân oán giữa chủ nhiệm Liêu và Lý Tiểu Minh hả? (Bình luận này liên quan đến nội dung, không hiển thị cho người chơi.)]
[Có khi là cô ta thực sự không biết gì cả, bây giờ chỉ là mèo mù vớ phải cá rán. Nhưng có điều, Lý Tiểu Minh không dễ bị lừa như vậy đâu.]
Nhìn thấy bình luận cuối cùng, trong lòng Đào Nại lại dấy lên hy vọng.
Cô không biết khán giả ma đang nói cô không biết điều gì, nhưng câu cuối cùng đã chứng minh rằng hướng đi hiện tại của cô đã một lần nữa đánh cược đúng.
Trước đây cô vốn không có thói quen cờ bạc, đến cả chơi "Đấu địa chủ" cũng không biết. Thế nhưng trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, cô đã trải qua hai lần đánh cược sinh tử.
Kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức Đào Nại muốn nôn.
"Tại sao tôi phải tin lời chị nói?" Cùng với việc Lý Tiểu Minh mở miệng, những con bọ đen ào ào rơi xuống từ miệng cậu ta.
"Vậy em nói xem, chị phải làm thế nào thì em mới tin chị?" Trước mắt Đào Nại bắt đầu tối sầm lại, cô đã ổn định được tâm lý nên giá trị tinh thần không còn giảm nữa. Nhưng giá trị sinh mệnh vẫn đang từ từ và đều đặn giảm xuống: "Hoặc là nói, chị phải làm thế nào mới có thể giúp được em, để em cảm thấy dễ chịu hơn?"