Nếu cứ tiếp tục giảm như vậy thì không quá 5 phút nữa cô sẽ bị chết cóng.
Trong căn phòng bệnh rộng lớn, trần nhà và sàn nhà đều đóng một lớp băng, tựa như biến thành một chiếc tủ lạnh tự nhiên khổng lồ.
"Nếu muốn tôi tin chị..." Lý Tiểu Minh nhếch môi, nở một nụ cười nhẹ bẫng: "Tôi có một thứ bị chủ nhiệm Liêu tịch thu, chỉ cần chị giúp tôi lấy lại, tôi sẽ tin chị."
"Thứ gì." Đào Nại yếu ớt hỏi.
"Một bức ảnh, ảnh gia đình." Khi nhắc đến bức ảnh, đôi mắt đen láy của Lý Tiểu Minh thoáng qua một cảm xúc khác lạ rõ rệt.
Đào Nại gần như không cần suy nghĩ đã gật đầu, đôi mắt nai con trong trẻo ngây thơ không hề phòng bị nhìn Lý Tiểu Minh: "Chỉ cần em chịu tin chị, chị có thể giúp em lấy lại nó."
Lý Tiểu Minh có chút nghi ngờ nheo mắt lại: "Tôi muốn chị đi lấy ngay bây giờ, chị thực sự muốn đi sao?"
Đi lấy ảnh ngay bây giờ đồng nghĩa với việc cô sẽ vi phạm nhiệm vụ mà y tá Hồng để lại.
Nhưng với tình hình hiện tại thì cô không có lựa chọn nào khác cả.
"Chị đi nhanh về nhanh là được." Đào Nại liếc nhìn đồng hồ đếm ngược trên màn hình điện tử, đã trôi qua 20 phút: "Khoảng một tiếng đồng hồ."
Dọn dẹp sạch sẽ căn phòng này ít nhất cũng mất 30 phút. Nói cách khác, tính từ bây giờ, cô chỉ còn khoảng 1 tiếng đồng hồ để tìm bức ảnh đó và điều kiện kích hoạt nhiệm vụ chính. Hơn nữa cô còn không được để y tá Hồng phát hiện cô đã rời khỏi phòng bệnh để làm việc khác.
Đây quả thực là độ khó của quỷ.
Nhưng tình hình đã tồi tệ đến mức này rồi, cô cũng chỉ có thể tiếp tục đánh cược thôi.
Nhiệt độ trong phòng lập tức trở lại bình thường, những con bọ đen dày đặc cũng biến mất trong nháy mắt.
"Nếu trong vòng một tiếng đồng hồ chị có thể quay lại, tôi sẽ tin những gì mà chị nói." Ánh mắt Lý Tiểu Minh quét qua Đào Nại từng tấc một, cuối cùng dừng lại ở cổ cô. Cậu ta thè ra chiếc lưỡi chẻ đôi như lưỡi rắn liếʍ đôi môi tím tái: "Nếu một tiếng sau chị không quay lại, vậy thì tôi sẽ đi tố cáo chị với y tá Hồng, hắc hắc hắc hắc..."
[Chúc mừng người chơi đã mở khóa nhiệm vụ phụ nhỏ: Giúp Lý Tiểu Minh tìm lại ảnh gia đình, thời gian giới hạn 60 phút, quá thời gian nhiệm vụ được tính thất bại, không có phần thưởng.]
Sau khi rời khỏi phòng bệnh, hai chân Đào Nại mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã quỵ xuống đất.
Dạ dày dường như còn đau hơn lúc nãy, đầu cũng bắt đầu đau.
[Đinh… số người xem livestream đạt 2000, chúc mừng streamer đạt danh hiệu "Tiểu Manh Tân" (tân binh đáng yêu), nhận được một gói quà "Tiểu Manh Tân", có thể đăng nhập vào Trung tâm thương mại Minh Phủ để xem.]
Đồng thời, trên màn hình điện tử lại xuất hiện thêm một đồng hồ đếm ngược, hiển thị 60:00:00.
Trước mắt Đào Nại tối sầm lại, cô vịn vào tường, bước đi loạng choạng.
Tình trạng của cô còn tồi tệ hơn cô tưởng tượng.
Cộc… cộc… cộc
Tiếng bước chân nặng nề quen thuộc lại vang lên từ hành lang bên cạnh, dần dần đến gần.
"Không thể nào..." Lần đầu tiên Đào Nại cảm thấy ngạt thở.
Y tá Hồng lại đến bên này.
Nhưng cô đã ra khỏi phòng bệnh, nếu quay lại chỗ Lý Tiểu Minh, cũng là đường chết.
Dừng bước, Đào Nại nhanh chóng quan sát tình hình xung quanh.
Cùng với tiếng bước chân nặng nề nhanh chóng đến gần, nhịp tim của cô cũng theo đó mà tăng tốc.
Bình luận trong phòng livestream lại bắt đầu náo nhiệt.
[Thấy chưa, thấy chưa, đây chính là cái giá của việc lừa ma gạt quỷ đấy! Ha ha ha ha!]
[Vốn dĩ trong vòng 60 phút lấy lại ảnh gia đình và kích hoạt nhiệm vụ chính cũng đã rất khó đối với người chơi cấp A rồi. Huống chi cô ta chỉ là một tân binh cấp D. Người chơi này ngay từ đầu đã tự đặt mình vào thế bí rồi!]
[Giá trị tinh thần của cô ta chỉ còn 35, dưới 30 sẽ xuất hiện ảo giác, đến lúc đó thì chỉ có đường chết thôi.]