Vô Hạn Lưu: Tôi Ở Minh Giới Livestream Diệt Quỷ

Quyển 1- Chương 8: Phòng Bệnh Số 7

“Chị y tá, tạm biệt nhé~”

Giọng nói này phát ra từ phía căn phòng bệnh kia.

Ban đầu Đào Nại không muốn nhìn xem trong phòng bệnh rốt cuộc có gì, nhưng y tá Hồng phía trước đã đi được một đoạn, còn hai chân cô như bị đổ chì, nặng trĩu không thể nhấc lên nổi.

Cô buộc phải quay đầu lại nhìn vào phòng bệnh.

Căn phòng trắng toát vẫn trống không như trước, nhưng trong gương lại phản chiếu một bóng trắng mờ ảo giống như của một đứa trẻ.

Bóng trắng mờ ảo đó chậm rãi giơ tay lên, vẫy tay chào tạm biệt Đào Nại, động tác cứng nhắc và chậm chạp.

Đào Nại cũng giơ tay lên, vẫy tay chào tạm biệt.

Rầm -

Cửa phòng bệnh bị một cơn gió âm u đóng sầm lại, chắn tầm nhìn của Đào Nại. Luồng khí lạnh lẽo đè nén cô cũng biến mất ngay lập tức.

Phòng bệnh số 7 nằm ngay cuối hành lang này và cách xa các phòng khác như thể bị cô lập với thế giới bên ngoài.

Y tá Hồng đẩy cửa phòng bệnh ra, trực tiếp đẩy Đào Nại vào trong.

Đào Nại bị đẩy loạng choạng. Cô vừa kịp giữ vững thân hình thì đã nghe thấy giọng nói hả hê của y tá Hồng vang lên: “Lý Tiểu Minh, đến đây, giới thiệu cho con một cô y tá mới đến làm quen.”

Cảm thấy ánh mắt của y tá Hồng có phần thái quá, Đào Nại thấy hơi kỳ lạ bèn nhìn sang bệnh nhân đang ngồi trên giường bệnh viết gì đó.

Cậu bé khoảng mười một, mười hai tuổi, mặc bộ đồ caro xanh trắng rộng thùng thình, mái tóc nâu ngắn hơi xoăn, khuôn mặt non nớt thanh tú đeo một cặp kính gọng đen, toát lên vẻ yên tĩnh và nho nhã.

Bệnh nhân này khác với tưởng tượng của Đào Nại.

Nhưng với tư cách là người đã từng sống vài năm trong bệnh viện tâm thần, cô đã gặp vô số bệnh nhân tâm thần.

Có những bệnh nhân trông càng yên tĩnh, thực chất bệnh càng nặng, hệ số nguy hiểm cũng rất cao.

Thấy cậu bé vẫn chìm đắm trong thế giới của riêng mình mà không để ý đến mình, nụ cười trên môi y tá Hồng càng lúc càng khoa trương, con ngươi nhỏ như hạt gạo đảo liên tục trong hốc mắt trắng dã.

“Cô y tá này không tầm thường đâu, là cháu gái của chủ nhiệm Liêu đấy! Hôm nay cô ấy sẽ phụ trách dọn dẹp vệ sinh phòng bệnh cho con nhé! Thôi, cô đi đây!”

Nói xong, y tá Hồng dứt khoát rời khỏi phòng bệnh và đóng cửa lại.

Cạch -

Lý Tiểu Minh gập cuốn sổ tay lại rồi ngẩng đôi mắt đen kịt lên nhìn Đào Nại.

“Cháu gái chủ nhiệm Liêu đến dọn dẹp vệ sinh cho tôi, tôi nào có phúc phận đó?”

Giọng nói thản nhiên, nhưng hình dáng ban đầu bình thường của Lý Tiểu Minh bắt đầu thay đổi. Mủ đen nhanh chóng chảy ra từ mắt, mũi, miệng cậu ta. Mạch máu trên cổ chuyển sang màu đen nổi lên dưới lớp da, như những con giun đen không ngừng bò lên trên.

Mủ đen nhỏ giọt xuống giường bệnh biến thành những con côn trùng nhỏ màu đen dày đặc, nhanh chóng và đều đặn bò về phía Đào Nại.

Đào Nại cảm nhận rõ ràng nhiệt độ trong phòng bắt đầu giảm xuống, trong chớp mắt trở nên lạnh lẽo như ngày đông.

Đường dây điện cũng bắt đầu không ổn định, đèn trong phòng lúc sáng lúc tối, phát ra tiếng rè rè.

Cơ thể Đào Nại bị đóng băng tại chỗ không thể cử động, như thể toàn bộ máu trong người đều bị đông cứng lại. Cô lạnh đến run người, răng không ngừng va lập cập vào nhau.

Mắt nhìn xuống, thấy những con côn trùng màu đen dày đặc như thủy triều đen xô về phía mình, bên tai cô lại vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống.

[Phát hiện trạng thái sức khỏe của người chơi bất thường, chỉ số sinh mệnh bắt đầu giảm liên tục -1]

[Phát hiện người chơi đang bị ô nhiễm tinh thần, chỉ số tinh thần -1]

Đào Nại: Ai hiểu cho tôi đây! Tôi sợ chết khϊếp rồi này.