Vô Hạn Lưu: Tôi Ở Minh Giới Livestream Diệt Quỷ

Quyển 1- Chương 7: Gặp lại Xa Bội Bội

Hành lang bên cạnh.

Một mùi máu tanh nồng nặc lan tỏa khắp hành lang khiến người ta buồn nôn.

Lưng Xa Bội Bội dán chặt vào tường, đôi mắt ngập nước vì sợ hãi, nhìn chằm chằm vào cửa phòng bệnh đối diện.

“Cứu… cứu… cứu tôi…” Giọng cầu cứu của người đàn ông đầy tuyệt vọng. Một bàn tay đẫm máu thò ra từ cửa phòng bệnh đang mở, cố gắng với về phía Xa Bội Bội.

Còn bàn tay kia của người đàn ông cầm một chiếc kéo đang tự rạch vào bụng mình, động tác vừa nhanh vừa ác liệt.

Xa Bội Bội cắn chặt răng lắc đầu, không dám phát ra một tiếng động nào, cố gắng rụt người lại.

Cuối cùng, sau khi bàn tay cầm kéo cắt đứt bụng, rơi bịch xuống đất, tiếng rêи ɾỉ đau đớn cũng biến mất theo.

[Người chơi Tôn Phương, nhiệm vụ thất bại, tuyên bố tử vong.]

Giọng nói lạnh lẽo của hệ thống vang lên.

Cộc…cộc…cộc

Tiếng bước chân nặng nề vang lên rõ mồn một trong hành lang tĩnh mịch. Xa Bội Bội quay đầu lại thì thấy Hồng tỷ với khuôn mặt tẹt dí đang đi tới cùng với cô gái phía sau .

Bộ đồng phục y tá và mũ y tá màu trắng được mặc chỉnh tề, trên thái dương cài kẹp tóc hình quả anh đào tinh xảo. Gương mặt cô gái dưới ánh đèn mờ vẫn trắng nõn như ngọc, dáng vẻ cúi đầu ngoan ngoãn, trông giống hệt một chú thỏ trắng ngây thơ, vô hại.

Ánh sáng hy vọng lóe lên trong mắt, Xa Bội Bội vội đứng dậy khỏi sàn, định chào hỏi Đào Nại. Nhưng Đào Nại lại cùng y tá Hồng đi thẳng đến phòng bệnh đối diện, quay lưng về phía cô ta.

Đào Nại thậm chí không liếc nhìn Xa Bội Bội, cứ như thể cô ta là người vô hình.

Thái độ hoàn toàn phớt lờ này giống như một cái tát vô hình giáng xuống mặt Xa Bội Bội, khiến chút áy náy cuối cùng trong lòng cô ta cũng biến mất.

Ánh mắt Xa Bội Bội lạnh lẽo nhìn bóng lưng Đào Nại rồi siết chặt con búp bê rơm trong túi áo.

Lúc này, toàn bộ sự chú ý của Đào Nại đều bị người đàn ông nằm trên đất thu hút, đồng tử khẽ run lên.

Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn thấy người sống sờ sờ chết thảm khốc trước mặt mình, linh hồn cô như bị chấn động mạnh.

Cơn đau dạ dày càng dữ dội hơn, cổ họng cũng thắt lại.

Trước mặt cô, trên sàn nhà là một người đàn ông bụng bị khoét một lỗ lớn, nội tạng lẫn máu chảy lênh láng, mắt trợn trừng.

Đào Nại nuốt nước bọt một cách khó khăn rồi chậm rãi nhìn vào bên trong phòng bệnh.

Trong căn phòng trắng toát, ánh đèn huỳnh quang chói lọi, ngoài một chiếc gương cao bằng người treo trên tường đối diện cửa ra vào thì không còn thứ gì khác, cũng không có ai.

Nhưng Đào Nại lại cảm nhận rõ ràng có một ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn mình, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng.

“Ôi chao. Thỏ Trắng nhỏ, con xem con kìa, sao lại để người mình bẩn thế này?" Y tá Hồng đột nhiên lên tiếng, chị ta đang nói với căn phòng trống không, thái độ lại dịu dàng đến lạ thường: "Xa Bội Bội, dọn dẹp phòng bệnh này đi. À, trước tiên kéo cái xác này đến nhà ăn đã, đừng làm bọn trẻ sợ.”

Căn phòng từ đầu đến cuối vẫn yên lặng như tờ, toát lên vẻ quỷ dị khó tả.

Người Xa Bội Bội run lên, cô ta theo bản năng liếc nhìn Đào Nại.

Cô ta không muốn kéo xác đến nhà ăn, càng không muốn chọc vào con quái vật nhỏ trong phòng bệnh đó!

Thấy Đào Nại không còn yếu đuối như trước để mặc mình sai khiến. Xa Bội Bội đành cam chịu bước tới kéo cái xác trên sàn đi.

“Đi, cô theo tôi đến phòng bệnh số 7." Y tá Hồng nói với Đào Nại.

Đào Nại không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa, cô lập tức xoay người, định đi theo y tá Hồng.

Ngay lúc xoay người, cô đột nhiên cảm thấy vai trái nặng trĩu.

Cái lạnh thấu xương xâm nhập vào tủy sống, Đào Nại nghe thấy tiếng cười khúc khích của trẻ con vui vẻ và non nớt.