Tạ Xuân Trì bị nhìn đến nỗi toàn thân ngứa ngáy, áp lực còn lớn hơn cả hai ngày thi đại học vừa rồi, lòng bàn tay cầm bút ướt đẫm mồ hôi, trên trán cũng lấm tấm những giọt mồ hôi nhỏ, hồi lâu vẫn chưa làm được một câu nào.
"Không biết làm?" Quý Khinh Hàn đột nhiên hỏi.
Tạ Xuân Trì giật mình, cây bút trong tay không cầm chắc, rơi xuống đất.
Cậu vội vàng bò tới nhặt bút lên, ánh mắt Quý Khinh Hàn rơi vào vòng ba cong vυ't và eo thon của cậu, trong mắt dâng lên một tia chán ghét.
Lại là trò quyến rũ đàn ông này, đúng là không có chút tiến bộ nào.
Tạ Xuân Trì cúi đầu không dám nhìn biểu cảm của đại phản diện, cầm bút run như cầy sấy nói: "Tôi biết làm! Anh đừng ở đây làm phiền nữa."
Nghe vậy, ánh mắt dò xét của Quý Khinh Hàn nhìn cậu một lúc, cặp lông mày đang nhíu lại bỗng nhiên giãn ra một chút.
Tạ Xuân Trì hiện tại, dường như hơi khác khác.
"Vậy cậu tiếp tục đi, ban đêm không được làm ồn, nếu không thì cút."
Giọng điệu của anh quá lạnh lùng, Tạ Xuân Trì bị dọa sợ rụt vai lại, cúi đầu nói lí nhí: "Tôi biết rồi."
Quý Khinh Hàn dập thuốc, xoay người đi vào phòng tắm.
Tạ Xuân Trì không dám rời mắt khỏi bài thi, nhưng tai lại cố ý nghe ngóng động tĩnh của Quý Khinh Hàn.
Đợi đến khi Quý Khinh Hàn tắm rửa xong chuẩn bị đi ngủ, cậu mới cẩn thận liếc nhìn sang bên đó.
Trong phòng quả nhiên chỉ có một chiếc giường, cậu không có gan nằm chung giường với Quý Khinh Hàn.
Nhưng sofa nhỏ này chỉ đủ cho hai người ngồi, nguyên chủ lúc mua còn tưởng tượng sẽ cùng Quý Khinh Hàn chen chúc nhau xem phim, vì muốn được gần Quý Khinh Hàn hơn một chút, hắn còn cố tình chọn sofa đôi có kích thước nhỏ nhất, hoàn toàn chẳng nằm ngủ được.
Xem ra đêm nay chỉ có thể ngủ trên thảm rồi.
Nhưng mà có tên nguy hiểm Quý Khinh Hàn này ở đây, cho dù có cho cậu một chiếc giường lớn thoải mái thì cậu cũng mất ngủ.
Ai biết tên biếи ŧɦái đó có thể đột nhiên nổi hứng muốn gϊếŧ người chơi lúc cậu đang ngủ say hay không, nếu chết rồi mà có thể xuyên về thì còn đỡ, nếu không xuyên về được thì chẳng phải cậu chết oan sao?
Tạ Xuân Trì càng nghĩ càng sợ, cuối cùng để không tự mình suy nghĩ linh tinh, cậu chỉ có thể tập trung tinh thần làm bài thi.
Bộ đề này vừa hay có đủ cả ngữ văn, toán học, tiếng anh và các môn khoa học tự nhiên, Tạ Xuân Trì cứ thế làm bài suốt cả đêm.
Cậu buồn ngủ không chịu nổi, làm xong bài cuối cùng lập tức vô thức nằm sấp trên bàn trà ngủ thϊếp đi.
Quý Khinh Hàn lặng lẽ đi tới, nhìn mái tóc rối bù và quầng thâm rõ mồn một dưới mắt cậu, lại liếc nhìn bài thi được cậu viết kín mít, trong lòng đột nhiên dâng lên một tia vui vẻ.
Tạ Xuân Trì ngủ rất không yên giấc, bởi vì cậu mơ thấy tên biếи ŧɦái Quý Khinh Hàn nửa đêm đột nhiên bị tiếng thở của cậu làm cho tỉnh giấc, tâm trạng không tốt gấp rút muốn đem cậu ra chiên trước rồi gϊếŧ sau, sau đó lột da rút xương làm thành tiêu bản người đem đi triển lãm, dọa cậu hồn bay phách lạc.
Sau khi tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng với đầy mồ hôi lạnh, Tạ Xuân Trì bất giác tìm kiếm bóng dáng Quý Khinh Hàn khắp nơi, phát hiện trong phòng ngủ chỉ còn lại một mình mình, lúc này cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
"Đang tìm cái gì?" Giọng nói của Quý Khinh Hàn đột nhiên xuất hiện sau lưng cậu.
Tạ Xuân Trì sợ đến mức run rẩy, hai chân mềm oặt ngã xuống đất, đầu gối va vào sàn nhà phát ra tiếng "bịch", đau muốn khóc.
Cậu lúng túng bò dậy, ngượng ngùng nói: "Không... không tìm gì cả."
Quý Khinh Hàn dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn cậu một lúc, thấy hàng mi ướt đẫm của cậu khẽ run rẩy, lộ ra vẻ đáng thương không nói nên lời, giọng nói của anh cũng bớt lạnh đi vài phần: "Mẹ cậu đến rồi, bảo cậu xuống ăn cơm."
"Hả?" Tạ Xuân Trì phản ứng một lúc mới hiểu được cách gọi xa lạ này là đang nói đến mẹ của nguyên chủ, vội nói: "Ồ, vâng... vâng, tôi rửa mặt xong sẽ xuống ngay."
Quý Khinh Hàn liếc nhìn cậu thật lâu, không nói gì nữa, xoay người đi ra ngoài.
Tạ Xuân Trì khập khiễng đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, ngồi làm bài thi cả đêm, lại còn ngồi khoanh chân, khiến cho đến bây giờ chân cậu vẫn còn tê cứng, cơ bắp ở má đùi trong cũng đau nhức.
Cậu thà đi ngủ bụi cũng không muốn ở chung phòng qua đêm với Quý Khinh Hàn nữa.
Lúc đánh răng, Tạ Xuân Trì vô tình liếc thấy bóng người trong gương, kinh ngạc phát hiện nguyên chủ lại có ngoại hình giống hệt cậu, chỉ là mái tóc hồng trông quá chói mắt.
Không đúng, đây chính là cơ thể của cậu! Ngoại trừ kiểu tóc ra thì chỗ nào cũng giống như trước.
Nói cách khác, cậu không phải thức khuya đọc tiểu thuyết đến chết rồi xuyên hồn vào nguyên chủ, mà là cả người đột nhiên xuyên vào thế giới trong sách.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Sau khi mang tâm trạng nặng nề rửa mặt xong, Tạ Xuân Trì đột nhiên phát hiện chiếc áo sơ mi trên người mình nhăn nhúm, không biết từ lúc nào còn dính một mảng mực đen sì, hình như không thể ra ngoài gặp người khác với bộ dạng này được.