Cửa hàng này quy tắc cũng khá nghiêm ngặt. Vậy nên nghĩ đi nghĩ lại, có thể đoán được rằng bọn họ sẽ không vì vị chủ cửa hàng trước mà gϊếŧ người. Như vậy, chuyện này rất có khả năng không liên quan gì đến vụ tai nạn xe trước đó.
Thế nhưng câu nói tiếp theo của con quạ lại khiến cô không khỏi căng thẳng: “Chúng ta tuy bị quy tắc ràng buộc nhưng những kẻ nhân lúc hỗn loạn mà trốn đi thì không bị ràng buộc, dù bọn chúng có gϊếŧ người, chỉ cần không gây ra náo loạn quá lớn, khi quay về cũng sẽ không chịu hình phạt quá nặng. Trong số đó khó tránh có vài kẻ thích lo chuyện bao đồng, theo tôi được biết thì có vài tên rất thích nhúng tay vào mấy việc kiểu này.”
“Nhưng tôi cũng không chắc đâu, bởi vì từ lúc tôi bắt đầu tìm cô gây rắc rối đến giờ mới chỉ vài ngày thôi. Có lẽ bọn chúng vẫn chưa biết cửa hàng này đã thay chủ đến lần thứ hai rồi.”
“Để tôi đi xem thử đã.”
Đường Tạ nhíu mày, nếu không liên quan đến cửa hàng thì là tốt nhất. Dù sao bây giờ cô là chủ cửa hàng, có chuyện gì cũng tính hết lên đầu cô.
…
Bầu trời xanh nhạt, gió thổi hơi mạnh, không khí rất trong lành.
Người đàn ông bước xuống xe buýt ở ven đường, ánh mắt dán chặt vào màn hình điện thoại, gần như không rời mắt dù chỉ một giây.
Những người chờ xe bên cạnh đã nhìn anh ta vài lần nhưng anh ta dường như chẳng hề để ý, vẫn tiếp tục gõ gõ màn hình điện thoại.
Không lâu sau, một chiếc xe buýt khác tới. Anh ta đi thẳng lên xe, suýt nữa thì bị một chiếc xe đạp điện lướt qua đυ.ng phải.
Nhưng anh ta chẳng phản ứng gì, thậm chí không thèm phủi chỗ bị va chạm, ánh mắt vẫn dán chặt vào màn hình.
“Bọn trẻ bây giờ đúng là…”
Một ông lão đứng bên cạnh lắc đầu, lại thêm một đứa bị game làm hỏng đầu óc.
Thời nay thanh niên đa phần không rời nổi điện thoại nhưng nghiện game đến mức này thì đúng là hiếm gặp.
Người đàn ông lên xe buýt, tùy tiện tìm một chỗ ngồi, tiếp tục mân mê điện thoại.
Trên màn hình điện thoại, hiện ra một căn phòng khuê các cổ xưa cực kỳ tinh xảo.
Giường chạm khắc hoa văn, rèm lụa trắng như tuyết.
Bàn trang điểm tinh xảo, bình phong vẽ hoa sen, rèm châu bằng ngọc trắng bị gió thổi lay động khe khẽ.
Trong phòng có một cô gái.
Cô gái đi qua đi lại không ngừng, miệng nói những lời chỉ người đàn ông mới nghe được.
“Nơi này rốt cuộc là chỗ nào? Chẳng phải tôi đã chết rồi sao?”
“Không lẽ là xuyên không rồi?”
Cô gái lẩm bẩm không ngừng.
Tiểu thuyết xuyên không ai mà chưa từng đọc qua chứ? Chỉ cần là người thích đọc tiểu thuyết, ai mà không biết những từ như xuyên không, trọng sinh, hệ thống?
Ở góc màn hình điện thoại của người đàn ông, có một bảng giới thiệu nhân vật:
Tên: Vu Tử Duyệt (có thể nạp thϊếp) ★★★.
Lai lịch: Nữ xuyên không/hiện tại là thứ nữ Vu gia.
Chiều cao: 1m55.
Cân nặng: 53.
Dung mạo: 62.
Trí tuệ: 78.
Kỹ năng: Pha chế rượu cấp 4, cưỡi ngựa cấp 1.
Người đàn ông nhìn phần giới thiệu, lẩm bẩm: “Dung mạo chỉ có 62 điểm thôi à.”
Nhưng Vu Tử Duyệt này đã rất xinh đẹp rồi, không biết mấy mỹ nhân có điểm số cao hơn thì đẹp đến mức nào, chẳng lẽ như những minh tinh sao?
Một tháng trước, người đàn ông này, tên là Lâm Phi Phàm, tình cờ nhặt được một chiếc máy chơi game.
Hình dáng của máy chơi game này giống như một chiếc điện thoại di động, vừa mở ra đã thấy ngay một trò chơi.
Ban đầu anh ta chỉ nghĩ thứ này chắc cũng đáng giá, nên mang về. Không ngờ lấy ra chơi thử một lúc, lại phát hiện các nhân vật nữ trong đó cực kỳ chân thực, đối thoại cũng rất tự nhiên.
Sau đó anh ta kiểm tra giới thiệu, phát hiện đây là một game nhập vai, nhân vật chính khởi đầu là thế tử của một phủ hầu, có thể coi là nhị thế tổ.
Khi Lâm Phi Phàm chơi game này, nhân vật chính đã có ba thϊếp.
Chỉ là anh ta chơi được một thời gian, không biết làm sao mà chết mất hai người.
Xem lại quy tắc, anh ta phát hiện có thể liên tục thêm nhân vật nữ mới.
Điều kiện là phải gϊếŧ chết một người phụ nữ ngoài đời thực.
Sau đó nhấn vào màn hình để hút linh hồn đối phương, đưa vào game, biến thành nhân vật nữ mới có thể tương tác.
Đặc biệt hơn, đàn ông cũng có thể bị hút linh hồn vào game.
Dựa theo sự sắp xếp của hệ thống, đàn ông sẽ được phân vai, có thể là nam sủng hoặc nhân vật có thể lôi kéo.
Ban đầu Lâm Phi Phàm coi quy tắc này như một trò đùa.
Ai lại vì một trò chơi mà đi gϊếŧ người chứ?
Không biết kẻ lập trình mất nhân tính nào làm ra cái trò chơi với quy tắc phản xã hội thế này, không sợ bị mời vào đồn uống trà hay sao?
Nhưng phải thừa nhận, trò chơi này đúng là rất thú vị.
Lâm Phi Phàm ngoài đời rất muốn có bạn gái.
Nhưng ngoại hình của anh ta khá nhếch nhác, lại lười chỉnh chu. Trên đường chặn các cô gái xin WeChat mấy lần đều bị từ chối, nên anh ta càng không muốn chủ động theo đuổi ai nữa.
Bình thường, Lâm Phi Phàm chỉ thích lên mạng chỉ trích các hotgirl mạng, vừa nạp tiền tặng quà để lấy lòng họ, vừa quay sang mắng mỏ rằng phụ nữ bây giờ toàn thực dụng, chỉ thích trai đẹp. Thế nên đến giờ anh ta vẫn độc thân.
Người phụ nữ duy nhất anh ta tiếp xúc, chính là những hotgirl sẵn sàng nói chuyện vì được anh ta hào phóng tặng quà.
Trò chơi này coi như đã thỏa mãn được ước mơ của anh ta.
Nếu chỉ có vậy thì cũng không nói làm gì.
Nhưng sau đó Lâm Phi Phàm phát hiện ra trò chơi này có một chế độ gọi là “chế độ nhập vai thực tế”.
Vì tò mò, anh ta đã nhấn thử.
Kết quả là…
Anh ta bị kéo vào thế giới trong game.
Ban đầu anh ta rất hoảng sợ nhưng sau khi hiểu rõ tình hình, anh ta lập tức không kìm được mà cùng một trong các tiểu thϊếp của mình thực hiện ngay “vận động tạo người”.
Trong phần giới thiệu nhân vật, tiểu thϊếp này vốn là một phụ nữ ngoài đời thực nhưng đã bị xóa hết ký ức về thế giới thật, chỉ còn lại ký ức được hệ thống sắp xếp trong game.
Vai trò được sắp xếp là hoa khôi thanh lâu, được người chơi trước mua về.
Sau khi biết mình có thể trải nghiệm sâu sắc trong thế giới game, Lâm Phi Phàm vừa phá thân xong đã hối hận không thôi.
Vì trước đó anh ta đã nuôi chết hai tiểu thϊếp không mấy xinh đẹp!
Chỉ còn lại một người duy nhất, khiến Lâm Phi Phàm tất nhiên cảm thấy không cam lòng.
Rốt cuộc cũng có cơ hội tận hưởng cảnh tam thê tứ thϊếp, vậy mà chính tay anh ta đã phá hỏng.
Càng nghĩ càng hối hận, gần nửa tháng sau, ý định gϊếŧ người rồi hút linh hồn họ vào game bắt đầu nhen nhóm trong đầu anh ta.
Vu Tử Duyệt là người mà anh ta đã nhắm đến từ lâu, kế hoạch cũng đã vạch ra kỹ lưỡng.
Chỉ tiếc là giữa chừng không hiểu vì lý do gì cô ấy lại biến mất một thời gian. Mãi đến gần đây, thiết bị định vị trong xe cô ấy mới bắt đầu di chuyển trở lại, khiến Lâm Phi Phàm không kìm được mà lập tức thực hiện kế hoạch.
Sau khi hút linh hồn của cô vào game, anh ta rời khỏi hiện trường, trả lại chiếc xe thuê ở quê rồi đi bộ về nhà.
“Tiểu bảo bối, may mà game không sắp xếp cho em thân phận nào quá khó chịu, nếu không lại mất thêm mấy ngày nữa”
Lâm Phi Phàm kích động nhìn Vu Tử Duyệt trên màn hình, lúc thì hoảng loạn lúc thì trầm tĩnh, nuốt nước bọt cái "ực" một cái rõ to.
Người chơi trước đúng là quá ngốc, tại sao lại phải xóa ký ức chứ?
Phụ nữ dịu dàng thời cổ đại, chọn đại ai cũng được, tất cả đều nhạt nhòa, chẳng thú vị tí nào. Con gái xuyên không chẳng phải tốt hơn sao?
Nghĩ đến việc sắp được lên giường với người phụ nữ mà trước đây có mơ cũng không với tới, anh ta cảm thấy máu trong người sôi sục, liên tục ngắm nghía trang thông tin nhân vật của Vu Tử Duyệt và lén nhìn vào khuê phòng của cô trong game.
Dù thời gian trong game trôi nhanh hơn, màn đêm đã buông xuống, Vu Tử Duyệt đang chuẩn bị tắm, anh ta vẫn dán mắt vào màn hình không rời.
“Da trắng thật đấy, còn trắng hơn cả da của Cầm Cầm nữa. Đúng là tiểu thư được nuông chiều từ bé mà.”
“Chậc chậc, lớn thật.”
“Đùi cũng trắng quá… Ấy, sao lại có cả che mờ thế này?”
Không chân thực bằng chế độ nhập vai.
Nhưng anh ta nhớ Cầm Cầm, người đã thành tiểu thϊếp của anh ta trong game thì không hề bị che mờ gì cả.
Những người trên xe buýt tự giác ngồi tránh xa anh ta, ai cũng nghĩ anh ta đang xem một bộ phim gì đó không lành mạnh. Có người còn lén dùng điện thoại quay lại.
Lâm Phi Phàm hoàn toàn không hay biết mình đã gây ra bao nhiêu sự chú ý, vẫn chìm đắm hình ảnh trong game, nuốt nước bọt không ngừng, nóng lòng không thể chờ đợi được nữa.
Xe vừa đến trạm, anh ta lập tức lao xuống, hoàn toàn không nhận ra ánh mắt khinh bỉ của những hành khách khác.
…
Bên kia, trời đã tối.
Đường Tạ dọn dẹp qua loa, mặc áo sơ mi trắng, quần dài đen, khoác thêm một chiếc áo khoác đen rồi ra ngoài đúng lịch hẹn để gặp bạn.
Chiếc xe của cô vẫn chưa được tiệm sửa xe gửi trả, đành phải gọi xe công nghệ.
Con quạ kia vẫn ở lại cửa hàng, không đi theo cô, nói là để đề phòng có khách vào khi cô không có mặt, phải có người trông.
Đường Tạ không rõ thân phận của con quạ đó, nó dường như không giống mấy món đồ vật trong cửa hàng, hình như có chút quyền quản lý nhưng lại chẳng mấy khi lo chuyện gì.
Tuy vậy, trước đây khi liên lạc nó cứ gọi cô là "bạn tốt" không ngớt, nên cô đoán chắc chính là nó.
Cũng không biết con quạ đó có phải là linh hồn của một người nào đó không nữa.
Đến nơi, Đường Tạ trả tiền rồi bước xuống xe.
Đôi giày trắng bước lên con đường nhỏ rợp bóng cây, gió đêm hơi lạnh thổi qua, vừa dễ chịu lại có chút rùng mình.
Đường Tạ chỉ định đến để làm tròn trách nhiệm, cô biết hôm nay khả năng cao sẽ chẳng bàn bạc được gì.
Nếu lý do Vu Tử Duyệt bị hại không liên quan đến vụ tai nạn xe, vậy thì chắc cũng chẳng liên quan gì đến cô.
Tới địa điểm hẹn, một nhà hàng ngoài trời, Đường Tạ lập tức nhận ra người mình cần tìm.
“Đường Đường đến rồi, mau qua đây.”
Một cô gái tóc ngắn gọi cô, bên cạnh là một người phụ nữ khác, chính là người đã gọi điện thông báo cho cô đến.
Cô gái tóc ngắn tên Tôn Mộng, nhà cô ấy mở công ty nhân sự, chuyên kéo lao động vào các nhà máy để ăn phần trăm hoa hồng.
Nói đơn giản chính là chuyên dụ người ta vào nhà máy làm việc.
Ngành này nghe có vẻ không đáng tin nhưng thực tế lại là một ngành siêu lợi nhuận.
Gọi là nhân sự nghe cho oai, thực chất nhà cô ấy cũng chỉ là môi giới.
Nhà máy đưa ra mức giá, họ lại đưa ra một mức giá khác, còn ăn chênh lệch bao nhiêu thì tùy vào việc người lao động có biết giá thị trường hay không. Thường thì những người không biết giá rất dễ bị chặt chém.
Tôn Mộng cũng làm việc trong công ty của nhà mình, có lẽ nhờ ngành nghề này mà cô ta có mối quan hệ khá rộng.
Người phụ nữ còn lại tên Tả Quỳ, là một thư ký cao cấp. Cô ấy làm thư ký tổng giám đốc cho công ty đứng thứ ba trong thành phố, công việc bận rộn đến mức cả năm chẳng được nghỉ mấy ngày.
“Ba người kia không muốn tới, mình khuyên cũng không được.” Tả Quỳ áy náy giải thích với Đường Tạ lý do chỉ có hai người họ ở đây.
“Cũng bình thường thôi.”
Đường Tạ đặt túi xuống, ngồi vào một bên, bình thản nói: “Chuyện này vốn dĩ không liên quan đến họ, họ không muốn dính vào vũng nước đυ.c cũng là lẽ thường.”
“Vậy thì đừng để ý đến họ nữa.” Tôn Mộng thấy cô đã đoán trước được, liền nói thẳng: “Nhưng bên nhà họ Vu đang rất tức giận về chuyện này, có thể sắp tới họ sẽ tìm cậu đấy, cậu cẩn thận một chút. Bây giờ họ như chó điên gặp ai cũng cắn, đừng để bị vạ lây.”
Nhắc đến nhà họ Vu, Đường Tạ khẽ cau mày. Tính cách vô pháp vô thiên của Vu Tử Duyệt đúng là không thoát khỏi liên quan đến gia đình cô ta. Nếu không phải nhà họ quá mức dung túng, cô ta cũng chẳng dám lái xe trong lúc say rượu.
Cô nhớ hôm đó những người khác dù không say lắm cũng đã cố ngăn cô ta lại nhưng cuối cùng vẫn không ngăn được.
“Các cậu nghĩ ai đã tông chết cậu ấy? Thật sự là tai nạn sao? Hay là trả thù?” Tôn Mộng nhắc đến chuyện này liền thấy lạnh cả sống lưng.
Dù sao người thân quen chết bất ngờ, ai mà không hoảng, ngay cả bạn học bình thường đột ngột qua đời cũng khiến người trong lớp rùng mình, huống hồ là người họ tiếp xúc thường xuyên.
“Nhà họ Vu đang cố gắng lo liệu nhưng đến giờ vẫn chưa có phán quyết. Nếu là trả thù, thì giờ cũng chẳng cần nữa, người đã chết rồi, không ai dại gì làm thế để kéo bản thân xuống nước.”
Tả Quỳ đưa tài liệu mà mình điều tra được cho hai người còn lại xem.
“Người đàn ông bị đâm chết chỉ là một kẻ thất nghiệp bình thường, đã mất việc từ lâu, hiện ở nhà ăn bám. Bố mẹ anh ta vẫn ở quê, cũng chẳng có bạn gái hay bạn bè thân thiết nào. Ai sẽ vì anh ta mà trả thù Tử Duyệt chứ? Mình nghiêng về khả năng tai nạn không liên quan gì đến vụ tai nạn.”
“Tử Duyệt đúng là có không ít kẻ thù nhưng chẳng ai dám muốn lấy mạng cậu ấy cả, đây không phải nhổ lông hổ nữa mà là nhổ răng hổ đấy, không sợ chết à?” Tôn Mộng nói xong còn rùng mình.
“Đường Đường, cậu nghĩ sao?” Cô quay sang hỏi Đường Tạ.
Đường Tạ đang xem tài liệu mà Tả Quỳ đưa về chủ cửa hàng trước đó, theo điều tra của cô, người chủ trước đúng là nghèo như lời con quạ kia đã nói.
Không phải nghèo bình thường, mà là nghèo kiếp xác luôn.
Nếu không gặp được cửa hàng tạp hóa rồi bị xe đâm chết, có lẽ bây giờ anh ta đã phải vào nhà máy làm công.
Vì nếu không làm ở đó, được bao ăn bao ở, chắc anh ta đến cơm cũng chẳng có mà ăn.
Nhưng mà…
Cửa hàng tạp hóa không chỉ bóc lột mà còn chẳng bao cơm. Cùng lắm chỉ coi như bao ở, tiền lương lại phụ thuộc vào thành tích. Thành tích không đạt thì một đồng cũng không có, thành tích đạt rồi có khi cũng phải chết mới được nhận lương.
Vậy nên, có hay không cái cửa hàng đó, kết cục của người chủ trước cũng chẳng khác nhau là mấy.
Nghe xong lời cua Tôn Mộng, cô ngẩng đầu lên nói: “Mình cũng nghĩ vụ này không liên quan đến tai nạn xe nhưng đời chẳng có gì là tuyệt đối, cẩn thận vẫn hơn. Nếu thực sự có ai trả thù vì vụ tai nạn, thì Tử Duyệt xảy ra chuyện trước, tiếp theo chắc chắn sẽ là mình, vì xe là của mình. Hoặc cũng có thể kẻ đó chỉ nhằm vào mỗi Tử Duyệt… Dĩ nhiên, tất cả chỉ đúng nếu có người trả thù vì tai nạn. Nếu không phải thì chúng ta càng chẳng cần lo.”
“Vậy tình hình chưa đến mức tệ lắm nhỉ.” Nghe hai người kia nói rằng mình không sao, Tôn Mộng thở phào nhẹ nhõm.
Tả Quỳ cúi đầu: “Đã rất tệ rồi.”
“…” Tôn Mộng nghĩ đến Vu Tử Duyệt đã chết, tâm trạng vừa phấn chấn lên được một chút lại lập tức rơi xuống đáy.
Không khí bỗng trở nên nặng nề hơn.
Có một người bạn qua đời.
Đó thực sự là một chuyện không thể nào tệ hơn.
Nhưng Đường Tạ không nghĩ vậy, bởi vì cô biết còn những chuyện tồi tệ hơn, chỉ là họ chưa từng trải qua mà thôi.
Rất nhanh sau đó, Tôn Mộng lại chủ động đổi chủ đề: “Gần đây bị cảnh sát để ý, mọi người không dám tụ tập. Mình nghỉ làm mấy hôm, ở nhà chán chết đi được.”
“Tạm thời đừng tụ tập thì hơn, công ty mình đang tranh thủ một dự án, thời gian khá gấp, ra ngoài được một lúc thế này là tốt lắm rồi, mình không dám thâu đêm chơi bời đâu.” Tả Quỳ lắc đầu.
“Mình cũng có vài khách hàng cần gặp, không có thời gian mà tụ tập.”
Đường Tạ cũng chẳng bổ sung gì thêm.
“Mình biết mà… chỉ là cảm giác từ sau hôm đó, mối quan hệ giữa mọi người trở nên xa xách kỳ lạ.”
Tôn Mộng xoa xoa khuôn mặt lạnh buốt vì gió, giọng nói thoáng chút u sầu.
“Biết thế lúc đó đừng ép cậu tổ chức tiệc sinh nhật làm gì. Cả đám ở nhà chơi game có phải tốt hơn không, sao lại nhất định phải ra ngoài uống rượu…”
Nhắc đến chuyện này, cả hai người còn lại đều im lặng.
Sự việc đó khiến họ bị cảnh sát chú ý, hết lần này đến lần khác bị gọi lên lấy lời khai, đến mức người quen xung quanh đều biết họ gặp chuyện. Thậm chí còn lên cả tin tức, bảo không hối hận thì đúng là nói dối.
Tả Quỳ không thích bầu không khí nặng nề này, muốn đổi chủ đề nhưng lại không biết nói gì. Trừ những chuyện liên quan đến vụ việc kia, họ dường như chẳng còn gì để nói. Dạo này, dù là công việc hay cuộc sống, tất cả đều bị ảnh hưởng quá lớn bởi chuyện hôm đó.
Ba người ngồi im thêm mười mấy phút, thỉnh thoảng nói vài câu về quần áo, trang sức hay phim mới chiếu, thậm chí cả chuyện phiếm về gia đình người khác. Nhưng tất cả đều không có hứng thú, những chủ đề từng khiến họ quan tâm giờ đây chẳng còn hấp dẫn nữa.
Thêm vài phút sau, Tả Quỳ nhìn đồng hồ rồi đứng dậy cáo từ, cô còn phải theo dõi dự án của công ty.
Giờ chỉ còn lại Tôn Mộng và Đường Tạ.
“Đường Đường, tiếp theo cậu định làm gì?” Tôn Mộng không muốn về nhà một mình, bình thường cô không sợ nhà trống vắng nhưng từ sau vụ tông người chết hôm đó, cô bắt đầu thấy sợ. Đặc biệt là bây giờ, bạn cô cũng vừa xảy ra chuyện.
Cô sợ về nhà sẽ gặp ác mộng.
Mà chuyện này chẳng liên quan gì đến việc có làm điều gì trái lương tâm hay không.
Đường Tạ nhàn nhạt đáp: “Mình định đi dạo một chút rồi về nhà ngủ.”
“...Cậu không sợ à?” Tôn Mộng vén lại mái tóc ngắn ra sau tai, có chút do dự hỏi.
“Dạo này mình rất sợ ở một mình, cứ mơ thấy chuyện đêm đó.”
“Mình chưa bao giờ mơ thấy.” Đường Tạ nhún vai: “Cậu cũng biết mà, mình tỉnh dậy là đã ở trong Cục Cảnh Sát rồi, căn bản không nhớ gì về đêm đó.”
“...” Đó cũng xem như trong cái rủi có cái may đi, tỉnh dậy đã ở nơi an toàn nhất, những gì xảy ra đều không hay biết.
“Với lại, có gì mà phải sợ? Không ai có thể xông vào nhà chúng ta làm gì đâu. Nếu gặp nguy hiểm, cứ báo cảnh sát. Chỗ này cách Cục Cảnh Sát gần đây thôi, báo xong vài phút là họ có mặt liền.” Đường Tạ cố gắng an ủi: “Cùng lắm thì bảo anh trai cậu bỏ chút tiền nhờ người quen, cho cậu vào Cục Cảnh Sát làm mấy ngày. Chắc chắn sẽ thấy an toàn hơn.”
Tôn Mộng: “...Đi làm là không bao giờ nhé.”
Tôn Mộng, đóa hoa kiều diễm của giới môi giới, không biết đã dụ bao nhiêu trai đẹp vào nhà máy. Cô sao có thể đi làm được chứ?
Đường Tạ cười nhạt: “Vậy thì về nhà ngủ đi.”
Đèn đường buổi tối sáng trưng, ánh đèn từ khách sạn đối diện chói lòa, mỗi lần chiếu qua đều khiến người ta nhức mắt.
Đường Tạ ngồi thêm một lúc nữa với Tôn Mộng, sau đó cũng định rời đi.
“Rrrr…”
Điện thoại của Tôn Mộng rung lên.
“Cậu cứ nghe máy đi.” Đường Tạ nói.
Tôn Mộng nhìn màn hình, định nhấn nút nhận cuộc gọi. Nhưng ngay giây tiếp theo, điện thoại trong tay cô ấy rơi thẳng xuống đất.
Tiếng điện thoại chạm đất khiến Đường Tạ giật mình, cô nhíu mày nhìn sang, phát hiện cả cánh tay của Tôn Mộng đang run rẩy.
“Làm sao thế?”
Cô cúi xuống nhặt điện thoại giúp Tôn Mộng.
Tôn Mộng mặt trắng bệch, đôi mắt đen láy run rẩy nhìn cô, trong đó đầy sợ hãi và hoảng loạn: “Điện thoại… điện thoại là Vu Tử Duyệt gọi đến. Có phải ai đó đang lấy điện thoại của cậu ấy ra đùa ác ý không?”
“Nghe thử xem.”
Đường Tạ nhíu mày, nhìn chiếc điện thoại vẫn đang rung không ngừng.
Cô gan dạ hơn Tôn Mộng nhiều, nhìn thấy cái tên Vu Tử Duyệt trên màn hình, cô lập tức nhấn nút nghe.
Thường thì, một cuộc gọi từ người đã chết, dù là trò đùa hay không, đều khiến người ta cảm thấy nỗi sợ hãi không tên.
Dù biết rõ đó là giả, vẫn khó tránh khỏi sợ hãi, vì cái tên ấy đại diện cho một người đã khuất, đặc biệt hơn khi người đó chính là người mà bạn quen biết.
Sau khi máy kết nối, từ đầu dây bên kia vang lên một giọng nói phụ nữ, cẩn thận dè dặt.
“Tôn Mộng? Là cậu sao?”
Đó là giọng của Vu Tử Duyệt.
Toàn thân Tôn Mộng run lên bần bật, làm đổ luôn cốc nước bên cạnh.
Không ngờ thật sự là giọng của Vu Tử Duyệt.