Sau khi về nhà, Đường Tạ vừa mở cửa, bên trong đã là cửa hàng tạp hóa kia. Kể từ lúc ký xong bản hợp đồng đó, những thông tin hiện lên trong đầu khiến Đường Tạ hiểu rõ, bất kể cô đi đến đâu, chỉ cần muốn quay về cửa hàng tạp hóa, mọi chuyện đều vô cùng đơn giản.
Chỉ cần tùy tiện mở một cánh cửa nào đó, nghĩ đến cửa hàng là lập tức đến được ngay, miễn là đừng để người khác chú ý, vậy là ổn.
Hơn nữa nếu cô muốn mở cửa hàng tạp hóa ở nơi nào, chỉ cần thuê một mặt bằng rồi kết nối cánh cửa của nó với cửa hàng là xong.
Nói cách khác, cô có thể mở cửa hàng ở bất kỳ nơi nào trên thế giới.
Nhưng Đường Tạ không có hứng thú.
Không có lương thì cô lăn lộn cái gì chứ?
Làm qua loa cho xong là được.
Chỉ cần con quạ kia đừng gây phiền phức nữa, đừng lấy chuyện tai nạn giao thông ra làm cớ mà nháo sự.
Chiều nay Đường Tạ định đi tìm mặt bằng cho cửa hàng.
Nói về trách nhiệm của một chủ cửa hàng thì đúng là không ít, hơn nữa cũng khá phiền, cô không làm thì không được, bởi vì nếu có sai sót thì trách nhiệm đều tính lên đầu cô.
Đồng thời khi tiếp nhận thông tin về cửa hàng tạp hóa, cô còn biết được thân phận và “chiến tích” của mười đời chủ cửa hàng trước cô.
Mười người này không phải toàn bộ số chủ cửa hàng trước đây.
Mà là bắt đầu từ cô tính ngược lên, chỉ có thông tin của mười người gần nhất. Về những người trước mười người này, Đường Tạ không nhận được chút tin tức nào.
Tính cả cô là tổng cộng mười một người, chỉ có cô và người chủ cửa hàng trước bị cô tông chết… không đúng, là bị bạn cô tông chết, là con người.
Còn chín người kia, không ai là nhân loại.
Có yêu, có quỷ, phần lớn là yêu, còn không thì là người tu hành.
Đường Tạ lặng lẽ đọc lại một lần nữa giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội.
Chẳng phải nói sau năm 1949 không thể thành tinh sao? Thế mà trong cửa hàng tạp hóa này toàn là tinh quái!
Cô quay đầu nhìn lại.
Một dãy giá hàng trước mặt cô từ từ mở rộng ra.
Không thấy điểm cuối.
… Đúng là đau đầu thật, Đường Tạ đưa tay xoa thái dương.
Con quạ kia nói đây là một mớ hỗn độn, quả là không sai.
Đúng là một mớ hỗn độn, bởi vì công việc của chủ cửa hàng là một nhiệm vụ không bao giờ có thể hoàn thành cho đến khi chết.
Trong cửa hàng có vô số đồ vật.
Mỗi món đồ đều chứa linh hồn, có thể là của con người, cũng có thể là của yêu quái, thậm chí có cả hồn phách của những chủng tộc kỳ quái khác.
Chúng bị thu vào cửa hàng này, có kẻ vì nợ người khác, để trốn nợ mà vào đây.
Cũng có thể là người khác nợ chúng, để đòi nợ mà vào đây.
Lại có rất nhiều nguyên nhân khác, bị thu phục hoặc tự nguyện vào đây, những người này đều ký những thỏa thuận khác nhau với cửa hàng.
Con quạ kia đưa cho Đường Tạ một quyển sổ, bảo cô dùng để ghi chép thành tích.
Bất kể là thu hồi món đồ gì, bán đi món đồ gì, hay ký mới món đồ gì, tất cả đều tính là thành tích.
Toàn bộ cửa hàng này đều cần vận hành liên tục để duy trì hoạt động.
Nhưng những thành tích đó có tác dụng gì, con quạ kia không nói.
Đường Tạ hiểu, có lẽ dù có tác dụng gì đi nữa thì cũng chẳng phải thứ mà lúc còn sống cô có thể dùng.
Vậy thì những thành tích này có hay không, khác nhau chỗ nào?
Chủ cửa hàng trước là do cửa hàng tự động lựa chọn, sau khi chủ cửa hàng trước nữa tự chuốc họa vào thân, khiến cửa hàng phải tự tìm người mới.
Theo lời con quạ kia, cậu trai đó cứ tưởng mình có được bàn tay vàng, vui sướиɠ vô cùng.
… Kết quả lại chẳng có tiền thuê mặt bằng.
Từ lúc tiếp quản cửa hàng đến khi chết, cậu ta chỉ loanh quanh tìm mặt bằng mà mình có thể thuê được.
Rồi…
Trong một đêm khuya chạy việc… Bị xe tông chết.
Là chủ cửa hàng chết nhanh nhất trong lịch sử, cả con quạ lẫn các món đồ trong cửa hàng đều ấn tượng sâu sắc với cậu ta.
Dĩ nhiên nhờ con quạ cố ý lan truyền, bọn họ giờ đây càng ấn tượng với cô, người đã tông chết chủ cửa hàng đời trước.
Dù cô giải thích thế nào cũng vô ích.
Đám “người” này cứ khăng khăng cho rằng cô đã tông chết chủ cửa hàng đời trước để cướp lấy cửa hàng tạp hóa.
Đối với chuyện này, Đường Tạ chỉ có thể mỉm cười.
Cô thì không giống chủ cửa hàng trước, coi nơi này là bàn tay vàng, bởi vì đã quy định rõ ràng là đồ vật trong cửa hàng cô không được tùy ý sử dụng, cũng không thể mang đi bán lấy tiền.
Bởi vì giao dịch ở đây…
Không dùng tiền.
“Nhanh chóng tìm mặt bằng đi, không thì chẳng có khách đâu. Những mặt bằng trước đây vốn có không ít nhưng sau khi chủ cửa hàng chết rồi, phần lớn đều bị thu hồi, giờ không dùng được nữa.” Con quạ đen bay đến mép bàn, dùng lông vũ trên cánh quẹt quẹt mặt.
Thật ra Đường Tạ không hào hứng gì với việc mở cửa hàng, chuyện này cũng không thể giao cho người khác làm thay, cô phải tự mình lén lút tìm một chỗ.
Nếu không, đúng là khó mà giải thích được tại sao cô lại đột nhiên mở một cửa hàng tạp hóa.
Cô vốn dĩ đã có một studio, nếu là mở cửa hàng khác, mọi người còn hiểu được nhưng lại là cửa hàng tạp hóa, tạp hóa…
Khác gì cửa hàng tạp hóa dưới quê đâu?
Đúng là đường đường một người như cô, không thể nào mở cái cửa hàng thế này được. Không phải vì mở cửa hàng tạp hóa là xấu hổ, mà vì công việc của cô, cả con người cô, cách xa cái chuyện mở cửa hàng này đến tám vạn tám nghìn dặm.
Nếu để đồng nghiệp hay bạn bè gọi điện hỏi han chuyện này, cô biết giải thích làm sao? Nếu tin này truyền về nhà cô… Nghĩ đến cảnh đó thôi mà da đầu Đường Tạ đã tê dại.
…
Buổi chiều Đường Tạ ra ngoài tìm mặt bằng.
Bầu trời xanh ngắt, ánh nắng xuyên qua tán cây, hắt lên vỉa hè vài mảng sáng lốm đốm. Xe cộ tấp nập trên đường, không khí nhộn nhịp của phố xá náo nhiệt khiến người ta cảm nhận được hơi thở đời thường.
Con quạ đen đứng trên vai Đường Tạ, hạ giọng nói: “Cô chắc cũng giàu nhỉ? Nhớ thuê chỗ nào vị trí đẹp một chút, đừng có lăn lộn đêm hôm khuya khoắt nữa, xui lắm. Lỡ bị xe tông chết thì không hay đâu.”
Đường Tạ không đổi sắc mặt: “Tôi cảm thấy dẫn theo ngươi ra ngoài còn xui hơn việc chạy ngoài đường lúc khuya đấy.”
Người nuôi quạ, cô từng thấy chưa? Ít nhất trong số những người Đường Tạ quen biết, chẳng ai rảnh rỗi nuôi quạ cả.
Cô chỉ hy vọng hôm nay ra đường đừng chạm mặt người quen.
Khu Đường Tạ đang sống cũng nằm ngay gần trung tâm thành phố, nếu muốn thuê chỗ tốt hơn thì chỉ cần vào hẳn trung tâm. Nhưng mà, đất trong trung tâm thành phố đâu phải dễ thuê.
Mang theo con quạ, Đường Tạ mất cả buổi chiều mới tìm được một góc nhỏ ở rìa trung tâm thành phố, nơi có một tiệm sách nhỏ đang được rao bán.
Cô gọi điện thoại, hẹn chủ tiệm ra gặp.
Có vẻ như chủ tiệm đang cần sang nhượng gấp, nhận được cuộc gọi liền lái xe đến ngay.
Hai người bắt tay nhau, Đường Tạ nói: “Chủ tiệm, bên tôi cũng gấp lắm, cảm phiền anh ra đây một chuyến.”
Chủ tiệm rất thân thiện: “Không sao, chỉ cần cô đừng ép giá quá đáng là được.”
Đường Tạ mỉm cười, giá thuê so với mặt bằng xung quanh đã quá rẻ, ép giá là không cần thiết.
Mọi chuyện diễn ra nhanh chóng.
Sau khi xem xét cửa tiệm và ký hợp đồng, Đường Tạ hỏi: “Kinh doanh không tốt à? Sao anh gấp gáp sang nhượng thế?”
Chủ tiệm thở dài: “Phải về quê rồi, làm cái này chẳng kiếm được bao nhiêu tiền. Mở tiệm sách hơn một năm trời, không lỗ đã là may mắn.”
Chủ tiệm cảm thán: "Hồi còn đi học, tôi cũng mơ mở tiệm sách lắm, nghĩ chắc là cuộc sống an nhàn lắm nhỉ? Ai ngờ, mở rồi mới biết, không lỗ là may mắn lắm rồi, thật sự không làm nổi nữa. Nghĩ lại, hồi đó thà mở tiệm net còn hơn."
Nói xong anh ta lắc đầu thở dài.
Đường Tạ thuê được tiệm giá hời, chỉ mỉm cười phụ họa.
Hai người tán gẫu thêm vài câu, đến khi chủ tiệm bảo có việc phải về rồi lái xe đi mất.
Tiễn chủ tiệm xong, Đường Tạ ngồi xổm trước cửa rút từ túi ra một điếu thuốc, bật lửa "tách" một tiếng, châm thuốc rồi ngậm vào miệng.
Con quạ đen vừa từ trong túi xách cô chui ra đã bị khói thuốc làm cho sặc sụa.
Ngay lúc đó một bà thím đi ngang qua, liếc nhìn Đường Tạ đang hút thuốc trước cửa, không nhịn được chậm rãi bước đến gần.
“Cô gái.” Bà thím cất giọng gọi.
Đường Tạ ngẩng lên, rút điếu thuốc ra khỏi miệng, nhìn quanh một lượt rồi hỏi: "Thím gọi con à?"
Bà thím gật đầu, chỉ vào khu vực gần chỗ Đường Tạ: “Đừng ngồi chỗ đó hút thuốc, trước đây có người ngồi ở đúng chỗ này, bị chậu hoa rơi từ trên lầu xuống đập chết. Là do trẻ con nhà trên nghịch ngợm làm rơi đấy.”
Đường Tạ: “…”
“Nhà đó giờ vẫn còn ở trên đó đấy… Cô gái, đừng ngồi chỗ này nữa, xui lắm.”
Bà thím nói đầy tâm huyết, tận tình khuyên nhủ.
Tay cầm thuốc của Đường Tạ khẽ run lên: "..."
Con quạ trong túi xách: “...”
Thì ra là vậy, hèn chi… rẻ như thế.
Lúc đầu Đường Tạ nghĩ giá rẻ là do bên trong cửa tiệm có vấn đề gì đó, ví dụ như đường ống nước, ánh sáng hay tường cũ kỹ, ẩm mốc hoặc những chỗ không dễ phát hiện ngay trong lần đầu xem xét. Ai ngờ, vấn đề lại nằm ở ngoài cửa.
Đường Tạ im lặng đứng lên, lùi sang chỗ khác tiếp tục hút thuốc.
Quạ đen lẩm bẩm: "Đúng là xui tận mạng.”
Từ hôm đó Đường Tạ đã quyết tâm cai rượu nhưng bây giờ cô lại muốn uống kinh khủng.
Bởi vì cô thực sự cảm giác… mình đi đâu, xui xẻo theo đến đó.
Cần phải giải sầu thôi.
Đường Tạ ngồi xổm, nhả từng vòng khói, mãi đến khi hút xong điếu thuốc mới đứng dậy.
"Biết làm sao được, tạm bợ vậy thôi." Đường Tạ nói, cô không muốn tiếp tục tìm kiếm nữa, qua loa thế là được rồi.
Chỗ này ông chủ chuyển nhượng lại cho cô đến tận hơn ba năm lận, không nên lãng phí.
Con quạ có vẻ không vui, nó nghĩ nơi này còn xui hơn cả nó.
Đường Tạ lại cảm thán: "Thêm cả ngươi nữa, có khách vào đã là kỳ tích rồi, rảnh rang hẳn!"
Con quạ cũng thở dài: "Đúng đúng, tôi cũng phải nghĩ thoáng. Dù sao khách hàng cũng không nhất thiết là người, ai lại mê tín thế cơ chứ."
Lần này đến lượt Đường Tạ: "..."
Đúng là hoang đường.
Cuối cùng cũng tạm ổn định được tiệm, Đường Tạ lập tức gọi xe về nhà.
Trên đường về Đường Tạ ghé siêu thị mua ít đồ về nấu ăn.
Dù sao sáng nay nghe xong chuyện Chu Kiến An kể, cô đã quyết định trong thời gian ngắn không đặt chân đến bất kỳ quán ăn nào nữa.
Dù gì mọi chuyện về cửa hàng tạp hóa, cô cũng đã tạm chấp nhận rồi.
Công việc này không cần cô túc trực suốt ngày, đi lại lại thuận tiện. Hơn nữa, ngoài việc bị làm phiền nếu từ chối, điều này thực sự rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn cả chơi tàu lượn, nhảy bungee hay cướp biển.
Thỉnh thoảng cuộc sống yên bình pha thêm chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ cũng không tệ.
Còn chuyện nguy hiểm ư? Đành chịu vậy.
Chính vì không còn cách nào khác, Đường Tạ chỉ có thể nghĩ theo hướng tích cực.
Khi cô về đến nhà, vừa qua buổi trưa, Đường Tạ tự mình nấu bữa trưa. Một mâm toàn rau xanh, chẳng thấy miếng thịt nào.
Con quạ đen nhìn mà chán chẳng buồn nuốt.
“Ăn mấy thứ này có gì vui không?” Nó không nhịn được, tưởng còn có thể tranh thủ chực chờ được bữa ăn ngon, ai ngờ cô gái này lại là người ăn chay trường!
“Vì sao tôi phải ăn thế này, ngươi không rõ à?”
Đường Tạ mặt không cảm xúc gắp một miếng rau xanh, trong đầu thầm chửi con quạ không ngừng.
Quy định của cửa hàng không bắt buộc các món đồ trong cửa hàng phải tuyệt đối nghe lời chủ, cũng chẳng yêu cầu phải giúp đỡ nhưng tuyệt đối không được làm hại chủ nhân.
Có mấy món đồ, nhìn thì năng lực thần thông quảng đại lắm, nhưng đã là "đạo cụ" thì phải tuân theo quy tắc của cửa hàng. Một khi vi phạm, nhẹ thì bị phản phệ, nặng thì bị chính cửa hàng xóa sổ.
Cho nên đối với cả chủ cửa hàng lẫn đạo cụ, cửa hàng này đúng là một cái hố to.
Con quạ: “… Cô cứ mắng tôi nữa đi, đến lúc cô gặp nguy hiểm, đừng trách tôi đứng đó cổ vũ.”
Không giúp đỡ đã đành, lại còn gây thêm xui xẻo.
Đường Tạ thản nhiên xúc một miếng cơm: “Tùy ngươi thôi, miễn đừng quay sang hợp tác với kẻ thù chống lại tôi là được.”
Vốn dĩ cô cũng chẳng mong đợi gì vào nó.
Cô nghĩ có thể trông cậy gì vào một con quạ cơ chứ?
Con quạ im bặt vài giây, sau đó bắt đầu xối xả chửi cửa hàng cùng mấy cái quy tắc chết tiệt của nó.
Người phụ nữ này cứng rắn thế chẳng phải vì giờ nó không làm gì được cô ta sao?
“...”
Đường Tạ bị nó làm ồn đến nhức cả đầu, cơm cũng nuốt không trôi.
Ăn xong bữa trưa, thấy con quạ còn đang oán trời trách đất mắng mỏ quy tắc cửa hàng, Đường Tạ tính chợp mắt một chút, bèn phớt lờ sự kháng nghị của nó mà chuyển nó về cửa hàng. Rồi cô leo lên giường, ngủ một giấc.
Nhưng đang ngủ, điện thoại bỗng đổ chuông.
Đường Tạ vẫn còn ngái ngủ, tay mò lấy điện thoại bấm mở loa ngoài. Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói run rẩy sợ hãi của một người phụ nữ: “Đường... Đường Tạ, không xong rồi! Vu Tử Duyệt chết rồi!”
“Cái gì? Ai chết?”
Đường Tạ ngáp dài, đầu óc còn chưa kịp hiểu chuyện gì.
“Cậu đang ở đâu?! Vu Tử Duyệt được luật sư bảo lãnh tạm thời, tranh thủ được tại ngoại chờ xét xử nhưng trên đường về nhà thì bị xe tông chết rồi! Tài xế gây tai nạn đến giờ còn chưa bắt được, cảnh sát nói là một....”
Nghe đến cụm từ “tông chết”, Đường Tạ giật bắn mình, tỉnh táo ngay lập tức.
Giờ cô nghe thấy từ "tông" là nhạy cảm không chịu nổi.
Đường Tạ nhíu mày, siết chặt điện thoại.
Nhưng mà… Vu Tử Duyệt chết rồi?
Ai làm? Là tai nạn hay cố ý gϊếŧ người?
Đường Tạ vội vàng hỏi: “Tôi đang ở nhà, rốt cuộc là sao cậu nói rõ hơn chút đi.”
“Tối nay cậu rảnh không? Ra ngoài gặp mặt nói chuyện đi, hôm đó ai tham gia buổi tụ tập cũng sẽ có mặt, bàn bạc đối sách. Cảnh sát nghi là có người tư thù trả đùa.”
Giọng người phụ nữ bên kia không giấu nổi vẻ hoảng loạn.
“Rảnh, tối gặp.”
Cúp điện thoại xong, Đường Tạ thần sắc ngưng trọng, cô lập tức thay quần áo, mở cửa quay về cửa hàng tạp hóa.
Vừa đến nơi, cô đã hỏi con quạ đang nằm trong tổ ngủ gà ngủ gật: “Có phải ngươi gϊếŧ Vu Tử Duyệt không?”
Con quạ trợn tròn mắt, mấy món đồ gần đó lặng lẽ né xa ra nhưng cũng không quên hóng chuyện.
“Cứ tưởng cô đến để nói gì to tát lắm, không phải bọn tôi làm. Cô ta với chúng tôi có thù oán gì đâu? Theo quy tắc, chúng tôi cũng không được phép ra tay gϊếŧ cô ta, cùng lắm chỉ dọa nạt một chút thôi. Cô nghĩ tôi lại đi báo thù cho cái tên tiền nhiệm nghèo kiết xác kia chắc?”
Đường Tạ: “...”
Rõ ràng trước đó, nó không phải còn chỉ trích cô “tông chết” chủ cũ sao?
Giờ lại quay xe gọi người ta là “tiền nhiệm nghèo kiết xác”?