Cửa Hàng Tạp Hóa Kỳ Lạ

Chương 10

“Cậu… cậu, cậu là người hay ma?!”

Dù giọng của Vu Tử Duyệt đầy dè dặt nhưng Tôn Mộng thì đã sắp khóc đến nơi.

Bạn mình vừa mới qua đời không lâu lại bất thình lình gọi điện cho mình thì phải làm sao đây?!

Online chờ gấp!!! Cực kỳ gấp!!!

Sợ nhất là… ma!!

“Mình…”

Vu Tử Duyệt im lặng một lúc rồi nói: “Mình cũng không biết bây giờ mình là gì, thậm chí mình cũng không biết mình đang ở đâu nữa.”

Đường dây bên kia, Đường Tạ áp điện thoại lên tai, giọng bình tĩnh: “Chuyện cậu bị tai nạn xe, cậu còn nhớ không? Bây giờ cậu ở đâu, có nhận ra được không? Miêu tả thử xem xung quanh thế nào.”

Giọng nói của cô trầm ổn, lạnh nhạt, không chút hoảng hốt.

Dù sao thì cũng là người từng xử lý qua… thi thể rồi.

Nghe thấy giọng Đường Tạ, Vu Tử Duyệt khựng lại trong giây lát: “Đường Tạ? Sao cậu cũng ở đây?”

Đường Tạ thản nhiên đáp: “Trả lời câu hỏi của tôi.”

Thái độ của Đường Tạ khiến Vu Tử Duyệt khó chịu.

Nhưng sau vụ tai nạn xe, cô ấy đột nhiên xuất hiện ở một nơi lạ lẫm. May là còn tìm thấy điện thoại bên người nhưng ban ngày cô ấy không dám gọi, phải đợi đến tối mới lén lút liên lạc.

Nếu không, cô ấy cũng không biết nên làm thế nào.

Trong tình cảnh này cô ấy chẳng muốn đôi co với Đường Tạ, dù có ghét đến mấy, cũng phải nhịn tạm: “Chuyện tôi bị tai nạn xe, tất nhiên là tôi nhớ rõ. Nhưng tôi không biết bây giờ mình đang ở đâu… Lúc tỉnh lại, tôi thấy mình trong một căn phòng rất cổ xưa, trông như khuê phòng của tiểu thư trong phim truyền hình ấy. Tôi không nhận ra đây là triều đại nào, có một tiểu nha hoàn từng mang nước tới, gọi tôi là tam tiểu thư.”

“Sau đó tôi phát hiện điện thoại của mình vẫn còn, liền gọi cho Tôn Mộng ngoài ra thì tôi chẳng biết gì nữa. Tôi không dám gọi cho bố mẹ, sức khỏe của họ không tốt, tôi sợ dọa họ.”

Tôn Mộng: …Vậy chẳng lẽ không sợ dọa chết tôi à?

“Phòng cổ xưa?” Đường Tạ cảm thấy tình huống này có vẻ giống của cô nhưng khác biệt là thi thể của Vu Tử Duyệt đã được gia đình thu về, không thể nào quay lại được nữa.

Giọng Đường Tạ nhàn nhạt: “Để tôi nói cho cậu biết một chuyện nhưng cậu nghe xong thì đừng kích động.”

Không nói rõ chuyện này là không được.

Dù trước đây quan hệ giữa Đường Tạ và Vu Tử Duyệt không tệ nhưng cũng chỉ là kiểu bạn bè xã giao. Gặp chuyện lớn, trở mặt như chơi.

Giờ gặp phải tình huống kỳ lạ thế này, so với việc để ý cảm xúc của Vu Tử Duyệt, Đường Tạ càng tò mò hơn về nơi cô ấy đang ở.

Cùng lắm nếu có nói điều gì không nên nói, dẫn đến diễn biến như phim kinh dị, Vu Tử Duyệt hóa thành hồn ma đòi báo thù, thì cô cũng có thể chạy về cửa hàng trốn.

Không tin trong cửa hàng đầy đồ phong thủy lại không trấn được một con ma.

“Sau khi cậu bị tai nạn, được đưa tới bệnh viện nhưng không kịp cứu chữa…”

Đường Tạ còn chưa nói xong đã bị Tôn Mộng bịt miệng, cô quay đầu lại thấy Tôn Mộng mặt mày hoảng sợ.

“Đường Đường, cậu đừng nói linh tinh!”

Đường Tạ hiểu Tôn Mộng sợ gì, gỡ tay cô ấy ra: “Không sao, nếu cậu sợ thì cứ về nhà trước đi nhưng điện thoại mình giữ lại, mình sẽ nói chuyện với cậu ấy.”

“Không phải, Đường Đường, cậu ấy thật sự là Vu Tử Duyệt sao?”

Tôn Mộng bán tín bán nghi nhưng cũng không dám mạo hiểm vạch trần chuyện Vu Tử Duyệt đã chết.

Trong không ít câu chuyện ma quái, chỉ cần nói ra sự thật rằng đối phương đã chết, ma liền trở mặt.

Mặc dù không tin có ma quỷ nhưng Tôn Mộng cũng kính sợ thần linh.

“Có thể là thật.”

Đường Tạ nhìn hai chữ “Duyệt Duyệt” trên màn hình điện thoại.

“Mình cũng không rõ lắm, không phải đang hỏi đây sao?”

Tôn Mộng chớp mắt, cô ấy cảm thấy Đường Tạ quá bình tĩnh.

Nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng hiểu được, Đường Tạ là người theo chủ nghĩa duy vật triệt để, dù sự việc có kỳ quái đến đâu, cô vẫn tin rằng đó là hiện tượng tự nhiên hoặc do con người tạo ra.

Người theo chủ nghĩa duy vật triệt để như Đường Tạ đang tự hỏi, sau khi Vu Tử Duyệt chết, rốt cuộc hồn cô ấy đi đâu? Nơi đó giống như khuê phòng trong phim truyền hình?

Cô ấy xuyên không rồi sao?

Ở đầu dây bên kia Vu Tử Duyệt nghe hai người bàn luận, bắt đầu mất kiên nhẫn: “Sau khi tôi được đưa tới bệnh viện thì sao? Hai người biết gì đúng không? Là ai đưa tôi tới nơi này?”

“Chính cậu không có chút ấn tượng nào à? Cậu đã chết rồi.” Đường Tạ mặt không cảm xúc nói thẳng.

Tôn Mộng ôm miệng, hét không ra tiếng, sau đó chạy tót ra xa trốn vào một góc, cẩn thận nhìn Đường Tạ tiếp tục nói chuyện điện thoại.

“…” Vu Tử Duyệt im lặng.

Tất nhiên cô ấy cũng có ấn tượng.

Chỉ là không dám tin mà thôi.

Vậy chẳng lẽ là cô ấy thật sự xuyên không sao?

Đường Tạ tiếp tục: “Thi thể của cậu đã được nhà họ Vu đưa đi rồi.”

Vu Tử Duyệt lại im lặng.

Một lúc lâu sau, cô ấy lên tiếng: “Tôi chưa chết, tôi chỉ không biết mình đang ở đâu thôi.”

“Cậu đừng sợ.”

Đường Tạ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cậu có ra ngoài được không? Thử nhìn xem bên ngoài thế nào.”

Bên kia, Vu Tử Duyệt đáp một tiếng, rồi định bước xuống giường nhưng đúng lúc đó có người vén rèm châu bước vào.

“Tiểu thư, tam tiểu thư đang nói chuyện với ai vậy?”

Vu Tử Duyệt sợ đến mức vội vàng cúp điện thoại rồi nhét chiếc di động vào dưới gối.

“Tút tút tút…”

Đầu bên này Đường Tạ nghe tiếng tút tút của điện thoại, Vu Tử Duyệt đã cúp máy.

Nhưng cô cũng nghe rõ từ “Tam tiểu thư.”

Vậy rốt cuộc Vu Tử Duyệt đang ở đâu?

Đường Tạ không thể hiểu nổi.

“Sao rồi, Đường Đường?” Tôn Mộng vẫn trốn trong góc, không dám lại gần.

Đường Tạ thản nhiên nói: “Cậu ấy cúp máy rồi, chắc là trò đùa thôi.”

Cô đưa điện thoại trả lại cho Tôn Mộng.

“Nhưng mà…” Tôn Mộng cầm lại điện thoại, lòng vẫn lo lắng. Chuyện này không giống trò đùa chút nào.

Đường Tạ liếc nhìn cô ấy: “Chứ chẳng lẽ là hồn ma của Vu Tử Duyệt gọi về, định cung cấp manh mối để chúng ta tìm ra hung thủ?”

Tôn Mộng lúng túng: “Thế thì chắc trò đùa nghe vẫn hợp lý hơn.”

So với việc nhận điện thoại từ hồn ma của Vu Tử Duyệt, cô ấy vẫn tin rằng đây chỉ là ai đó trêu chọc.

“Tốt nhất không có gì thì cậu đừng liên lạc với số này nữa, tránh rắc rối.” Nói xong Đường Tạ cầm điện thoại của mình lên, chuẩn bị rời đi.

Tôn Mộng nhìn thấy động tác của cô: “Cậu định về nhà à?”

Đường Tạ mặt không biến sắc: “Có chút việc cần xử lý.”

“Được, vậy cậu về trước đi. Mình cũng đang định về nhà đây.”

Tôn Mộng hiểu rõ công việc của Đường Tạ lúc rảnh lúc bận, bận thì ngày nào cũng phải bay đi bay lại liên tục, nên không hỏi thêm.

Trước khi rời đi, Đường Tạ còn dặn: “Nhớ đừng để ý tới số đó nữa, có chuyện gì thì báo cảnh sát trước đã.”

Về đến nhà, Đường Tạ đặt điện thoại xuống, cũng không vội đến cửa hàng tạp hóa ngay.

Chuyện của Vu Tử Duyệt, cô biết rõ không thể tự mình giải quyết được.

Cô thậm chí còn không rõ tình trạng của Vu Tử Duyệt là gì, cô dự định ngày mai đến cửa hàng tra cứu tài liệu hoặc hỏi con quạ kia xem sao, rồi mới quyết định có nên nhúng tay vào chuyện này hay không.

Nếu việc này không liên quan gì tới mình, Đường Tạ chẳng muốn dây dưa, tránh rước họa vào thân.

Còn về lý do tại sao không xử lý ngay hôm nay?

Đường Tạ nghĩ kéo dài thêm cũng chẳng sao, dân mắc chứng trì hoãn không cần lý do.

Thêm nữa, hai ngày nay cô luôn cảm thấy mệt mỏi, có lẽ là do những trải nghiệm gần đây để lại.

Người bình thường gặp phải chuyện như vậy chắc đã suy sụp, nên cảm giác mệt mỏi này là điều dễ hiểu.

Thậm chí cô còn muốn tạm dừng công việc vài ngày, nghỉ một tuần để điều chỉnh lại tinh thần.

Sau khi nấu ăn xong, Đường Tạ ngồi ăn rồi xuống nhà đi dạo.

Trước đây cô từng nghĩ đến việc nuôi thú cưng nhưng vì hay phải đi xa nên vẫn chưa thực hiện được.

Khu chung cư cô ở khá nhộn nhịp, buổi tối công viên nhỏ luôn có nhiều trẻ con vui đùa.

Tuy sống ở đây đã lâu, người mà Đường Tạ quen biết cũng chỉ có chị trông bưu phẩm ở bưu cục và nhân viên siêu thị bán trái cây dưới lầu.

Cô thường xuyên xuống dưới đi dạo nhưng không thích tụ tập.

Tối nay cũng như mọi khi, ăn xong cô xuống đi bộ.

Bầu trời thành phố không thấy được nhiều sao nhưng hôm nay không khí trong lành, phảng phất mùi đất ẩm.

Khi bước ra khỏi cổng khu chung cư, ánh mắt Đường Tạ bất chợt bị thu hút.

Cô thất một người đàn ông cao ráo đang đứng đó, anh ta khoác chiếc áo gió đen, dáng vẻ tuấn tú, đôi mắt dài sâu thẳm, thoạt nhìn đã cảm thấy xuất chúng

Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, làn da anh ta càng trắng mịn một cách kỳ lạ, đồng tử đen tuyền tựa mực.

Cảm nhận được ánh nhìn của cô, anh ta ngước lên, ánh mắt lãnh đạm đến cực điểm.

Đi ngang qua anh ta, Đường Tạ trong lòng có chút không tự nhiên.

Cô tự phân tích, cảm giác này có lẽ vì anh ta trùng hợp đúng mẫu người cô thích.

Nhưng cô chắc chắn một điều, người đàn ông này chưa từng xuất hiện trong khu chung cư của cô.

Lẽ nào anh ta là người mới chuyển đến?

Tất nhiên còn có một khả năng khác, anh ta đến thăm bạn gái mới quen.

Đường Tạ vô thức hy vọng là khả năng đầu tiên.

Chớp mắt một cái, cô đã ra khỏi khu chung cư.

Con người Đường Tạ, tuy giao tiếp xã hội khéo léo nhưng những mối quan hệ xung quanh cô chủ yếu là bạn bè, khách hàng hoặc đối tác.

Còn đàn ông thì không phải là không có nhưng tất cả đều do họ chủ động tiếp cận cô.

Đáng tiếc, Đường Tạ lại không thích những người cứ chủ động bám riết lấy mình. Cô cũng chẳng hiểu nổi tại sao, chỉ là bản thân không thích những ai thích mình.

Còn người cô thích, cô cũng từng gặp qua nhưng bảo cô chủ động theo đuổi thì đúng là chuyện nực cười, phí thời gian.

Mà khả năng cao nhất là, nếu đối phương đáp lại tình cảm, tỏ ra nhiệt tình với cô, thì Đường Tạ ngược lại… hết thích anh ta luôn.

Điều này Đường Tạ tự hiểu rất rõ.

Cô có thể kiểm soát tâm lý khách hàng, cũng như tâm lý chính mình, từ đó đưa ra lựa chọn phù hợp.

Bầu trời đêm lành lạnh, ánh đèn từ các tòa cao ốc sáng lấp lánh như dệt nên một bức tranh lung linh

Trên đường phố người đi lại tấp nập, âm thanh huyên náo khắp nơi.

Nào là gia đình bốn người đi dạo phố, cặp đôi nắm tay tản bộ, mấy ông trung niên dẫn chó đi dạo, rồi cả những nhóm bạn vừa tan tiệc, cười nói rôm rả.

Giữa khung cảnh náo nhiệt ấ, Đường Tạ lại một mình bước trên phố, lần đầu tiên trong đời cảm nhận rõ rệt sự cô độc, cảm giác mình như tách biệt hoàn toàn với thế giới này.

Cô mơ hồ đưa tay lên, áp lên ngực, cảm nhận cảm giác trống rỗng khó chịu đó.

Cô vốn dĩ là người biết tận hưởng sự cô độc.

Nhưng chưa bao giờ cô thấy mình lạc lõng với thế giới như lúc này.

Đường Tạ cúi đầu tiếp tục bước đi. Dù vậy, cô hiểu rõ bản thân, một chút cô đơn ngắn hạn vẫn dễ chịu hơn là tiếng ồn kéo dài.

Cô không thích ai đó can thiệp quá sâu vào cuộc sống của mình.

Nếu có một người nào đó xâm nhập mọi ngóc ngách cuộc sống của cô, phát ra âm thanh mọi lúc mọi nơi, nào là tiếng ăn, tiếng nói, tiếng uống nước, thở, ngáy ngủ… Thậm chí là cả mùi của họ, dù là nước hoa hay mùi tất thối, Đường Tạ không chắc bản thân sẽ chịu nổi bao lâu.

Đi bộ một mình trên phố so với việc đối mặt với những âm thanh khó chịu ấy, chẳng khác gì chọn sự yên tĩnh hay sự phiền toái.

Đối với Đường Tạ, đây chẳng cần phải suy nghĩ.

Phía ngoài khu chung cư có một con đường mòn nhỏ giữa rừng trúc, yên tĩnh và sâu hun hút, trên đường rải đầy lá cây. Đường Tạ cúi xuống nhặt một chiếc, chạm vào thấy ẩm ướt.

Lá cây rải rác trên lối đi, cô cúi xuống nhặt một chiếc lá, cảm giác ẩm ướt từ mặt lá khiến lòng cô bỗng chùng xuống.

Cô đi dọc theo con đường ấy, tâm trạng không hiểu sao lại tốt hơn một chút.

Đi dạo khoảng nửa tiếng, Đường Tạ mới quay về khu chung cư.

Mất gần chừng ấy thời gian, cô về lại khu chung cư.

Người đàn ông đứng ở cổng ban nãy, không ngoài dự đoán, đã biến mất.

Dù vẻ ngoài của anh ta khá hợp gu cô nhưng cũng chỉ dừng lại đến vậy thôi.

Đường Tạ về nhà, bước vào phòng làm việc xử lý công việc.

Thời gian trôi nhanh, thoáng chốc đã là tuần sau.

Mùa hè này trời mưa rất nhiều, đặc biệt là Phí Thành nằm sát Tuyền Thành, nên lượng mưa càng dày đặc.

Tuần này, dự báo thời tiết cho thấy cả bảy ngày đều có mưa.

Dù không ra ngoài, Đường Tạ vẫn nhờ Tôn Mộng tìm người sửa sang lại tiệm sách kia.

Tất nhiên cô không nói là mở cửa hàng tạp hóa, mà bảo họ sửa thành văn phòng làm việc thông thường.

Lý do là một người bạn của cô nhờ vả.

Nghe nói là bạn của Đường Tạ cần, Tôn Mộng chẳng nói hai lời mà nhận lời ngay.

Việc nhỏ như vậy, Tôn Mộng cũng không hỏi nhiều.

Sau khi tìm người sửa sang, Đường Tạ để việc này sang một bên, tập trung xử lý công việc chính của mình.

Còn về tiệm sửa thế nào, cô không quan tâm lắm. Dù sao đây cũng chỉ là bình phong, ai muốn vào mua đồ phải là người có duyên.

Vì sửa sang đơn giản, vật liệu dễ dùng, diện tích nhỏ, lại thêm uy tín của Tôn Mộng, mấy người thợ làm chưa đầy một tuần đã hoàn thành.

Ngày thứ ba trong tuần, trời vẫn mưa không ngớt.

Đường Tạ cầm ô ra ngoài lấy chiếc xe vừa sửa xong.

Nhận xe xong, một con quạ đen từ cái túi trắng ló đầu ra, thốt lên: “Đây chính là chiếc xe đã tông chết chủ cửa hàng trước của chúng tôi phải không?”

Đường Tạ: “...”