Sau Khi Tôi Bỏ Chạy, Vai Chính Công Đã Hoàn Toàn Sụp Đổ

Chương 31

Phùng Tiệp bước vào tầng cao nhất, đầu óc vẫn còn mơ hồ. Cậu quan sát căn phòng trước mặt, rõ ràng rộng rãi hơn nhiều so với phòng làm việc ở ban thư ký và ở đây chỉ có ba chiếc bàn làm việc, cảm giác không chân thực càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Căn phòng cậu đang đứng trước đây là văn phòng riêng của trợ lý Giang. Nhưng hiện giờ đội ngũ trợ lý của Tổng Giám đốc Tần đã đông lên, sau khi bộ phận hành chính tham khảo ý kiến của trợ lý Giang, vị trí của cậu tạm thời sẽ được sắp xếp vào đây, đợi có cơ hội thì sẽ điều chỉnh lại.

Từ giờ trở đi, đây chính là văn phòng mới của cậu.

Khi trợ lý Giang hỏi cậu có muốn chuyển công tác không, Phùng Tiệp cứ nghĩ là anh ấy đang đùa.

Kết quả chỉ chưa đầy ba ngày sau, cậu thật sự đã nhận được email thông báo từ phòng nhân sự về việc thay đổi công việc sang vị trí trợ lý tổng giám đốc.

Tin tức được thăng chức và tăng lương đến quá bất ngờ, Phùng Tiệp đã xem đi xem lại email mấy lần, xác nhận là từ phòng nhân sự gửi cho mình, cậu càng thêm sửng sốt.

Trợ lý Giang nhìn thấy điểm gì ở cậu vậy?

Phùng Tiệp đã nghĩ về chuyện này suốt mấy ngày, nhưng khi đến tầng cao nhất để báo cáo công việc cậu vẫn không hiểu ra.

Giang Hữu Linh rõ ràng đã chờ Phùng Tiệp rất lâu. Thấy Phùng Tiệp đến, Giảng Hữu Linh mỉm cười nhẹ nhàng rồi đặt một xấp tài liệu lên bàn của Phùng Tiệp: “Những cái này giao cho cậu, chỉnh sửa xong trước sáng nay rồi đưa cho tôi.”

“Vâng, còn công việc nào khác không?” Phùng Tiệp tiếp nhận tài liệu, trong lòng quyết tâm sẽ chứng minh cho trợ lý Giang thấy rằng sự lựa chọn của anh ấy là chính xác.

“Không có, công việc chính vẫn do tôi phụ trách. Nhưng...” Giang Hữu Linh khẽ cười. “Hy vọng cậu có thể làm quen nhanh chóng, càng nhanh càng tốt, cố gắng không vượt quá một tháng rưỡi.”

Phùng Tiệp do dự một chút: “Thời gian này...”

Không phải là quá ngắn mà là hơi dài.

Công việc ở phòng thư ký của cậu vốn dĩ chỉ là hỗ trợ trợ lý Giang. Dù việc chuyển công tác này khá đột ngột nhưng việc làm quen với công việc chắc chắn sẽ không cần đến hơn một tháng.

Giang Hữu Linh như thể nhìn thấu thắc mắc của Phùng Tiệp, giọng nói nhẹ nhàng giải thích: “Khi tôi nói làm quen nhanh chóng, ý tôi là mong cậu có thể nhanh chóng đạt đến trình độ có thể tự chủ trong công việc.”

Phùng Tiệp: !!! Trợ lý Giang lại có kỳ vọng cao như vậy với cậu!

Chính bản thân cậu còn không có tự tin lắm, vậy mà trợ lý Giang lại kỳ vọng vào cậu đến vậy.

Phùng Tiệp cảm động sâu sắc, lập tức cam kết: “Tôi nhất định sẽ cố gắng!”

Sau đó, Giang Hữu Linh giới thiệu về công việc Phùng Tiệp sẽ phụ trách và nhắc nhở những điểm cần chú ý; đặc biệt là khi làm việc với Tổng Giám đốc Tần.

Phùng Tiệp ban đầu chỉ cảm thấy kinh ngạc trước sự hiểu biết của Giang Hữu Linh về Tổng Giám đốc Tần. Nhưng càng nghe, cậu càng cảm thấy mức độ chi tiết và sâu sắc trong lời giải thích của Giang Hữu Linh không chỉ đơn giản là hướng dẫn công việc nhập môn.

Có thể nói đó là sự truyền thụ kinh nghiệm một cách triệt để.

Đây là đang huấn luyện cậu trở thành người kế thừa sao?

Cái suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, Phùng Tiệp đã lập tức gạt bỏ nó đi.

Nói gì thì nói, dù Tổng Giám đốc Tần có thêm hai trợ lý thì năng lực làm việc của trợ lý Giang vẫn là hàng đầu. Thậm chí có thể nói là không thể thay thế, làm sao anh ấy có thể đào tạo mình để thay thế vị trí của anh ấy chứ?

Hơn nữa dù trợ lý Giang muốn rời đi thì cả công ty cũng sẽ không đồng ý đâu.

Mà dù cả công ty đồng ý rồi. Thì Tổng Giám đốc Tần nhất định sẽ không đồng ý đâu.

Bỏ qua suy nghĩ nguy hiểm này, Phùng Tiệp bắt đầu công việc của mình trong sự cẩn trọng.

Trở lại vị trí của mình, Giang Hữu Linh lặng lẽ đánh dấu một mục trong danh sách của mình.

Anh đã điều Phùng Tiệp đến, đội ngũ trợ lý của Tần Du đã thêm một người nữa, giờ thành ba người.

Tuy nhiên, chỉ có Giang Hữu Linh mới biết: không lâu sau đội ngũ này sẽ lại chỉ còn hai người thôi.

Giang Hữu Linh bước đến trước cửa văn phòng của Tần Du, anh vừa chuẩn bị gõ cửa thì cửa bất ngờ bị mở từ bên trong.

Bạch Hi bước ra, khuôn mặt cậu ta phấn hồng, khóe miệng cười cười, rõ ràng là tâm trạng rất tốt. Thấy anh, cậu ta cũng không thay đổi nét mặt mà chỉ đơn giản chào một câu: “Trợ lý Giang!”

Lại một lần nữa gặp phải lãnh đạo và đồng nghiệp ở cùng một phòng lâu như vậy, Giang Hữu Linh vẫn giữ vẻ mặt bình thản: “Trợ lý Bạch.”

Đây không biết đã là lần thứ mấy anh tình cờ gặp phải tình huống này rồi. Ban đầu, anh còn nghĩ có thể là vì mình đến không đúng lúc, nhưng càng gặp nhiều anh lại càng nghi ngờ liệu có phải là họ cố tình sắp xếp như vậy.

Có thể là cố tình biến anh thành một phần trong trò chơi của họ.

Giang Hữu Linh thậm chí còn nghĩ đến việc đề nghị với Tần Du: Hay là cậu đưa Bạch Hi vào trong văn phòng của mình luôn đi. Đừng làm phiền tôi nữa.

Dù sao thì từ khi Tần Du nhậm chức, trong văn phòng của cậu ấy vẫn luôn có một chiếc bàn trống. Nếu Bạch Hi chuyển vào đó thì sẽ rất tiện, thậm chí còn không cần phải động đến bộ phận hậu cần.

Còn về chiếc bàn trống đó, Giang Hữu Linh vẫn nhớ rõ.

Trước đây, mỗi lần vào buổi tối khi Tần Du chưa rời khỏi công ty thì Giang Hữu Linh cũng hiếm khi nào được về trước. Mỗi khi cần làm thêm giờ để tăng hiệu quả công việc, anh sẽ trực tiếp vào văn phòng Tổng Giám đốc để xem xét tài liệu. Có những điểm cần sự quyết định của Tần Du thì anh sẽ trực tiếp hỏi luôn.

Không biết họ đã làm việc chung trong cùng một văn phòng bao nhiêu lần rồi. Thậm chí còn có một thời gian Tần Du đã yêu cầu Giang Hữu Linh dọn vào thẳng trong này để tiện làm việc.

Sau này vì có quá nhiều người đến tìm Giang Hữu Linh, Tần Du cảm thấy phiền phức nên cuối cùng chuyện đó cũng kết thúc.

Giang Hữu Linh lại chuyển về văn phòng ngoài nhưng chiếc bàn kia thì vẫn không chưa được chuyển đi.

Lúc đầu anh không hiểu Tần Du đang nghĩ gì nhưng đến hôm nay anh đã hiểu ra: Có lẽ chiếc bàn không rõ mục đích kia chính là được chuẩn bị để phục vụ cho mối quan hệ yêu đương của nhân vật chính trong câu chuyện.

Biết đâu sau này khi hứng lên, họ sẽ thử chơi play trên chiếc bàn này...

Giang Hữu Linh vội vã ngừng lại, ngừng ngay suy nghĩ bất chính của mình.

Có lẽ vì sự cố xảy ra lần trước, tuy Giang Hữu Linh đã cố gắng quên đi những chi tiết cụ thể và chỉ trong sáng xem Tần Du là cấp trên. Nhưng đôi khi trong những lúc tình cờ, anh vẫn vô tình nhớ lại những gì đã xảy ra vào đêm đó.

Người có thể làm nhân vật chính, chắc chắn sẽ có khả năng vượt trội rồi. Điều này Giang Hữu Linh đã thấm thía sâu sắc.

Tuy nhiên, có một câu anh không biết có nên nói ra hay không: Tần Du...quá tệ.

Thật sự là quá tệ.

Chỉ cần nghĩ đến những cảnh không thể miêu tả ở phần sau truyện, Giang Hữu Linh lại thấy thương xót cho nam chính thụ rồi. Tuy nhiên nghĩ lại thì khi Tần Du ở bên cạnh nhân vật chính, chắc chắn cậu ấy sẽ vì sợ làm đau người mình yêu mà sẽ trở nên dịu dàng. Chắc chắn sẽ có khác biệt hoàn toàn so với trải nghiệm của anh.

Nghĩ lại thì cũng thật đáng tiếc, anh phải giữ bí mật này cho đến khi chết. Nếu để lộ ra thì không những chẳng có ai thương anh mà có khi ngay cả mạng sống của anh cũng khó mà giữ được.